BIỂN MỞ
Sóng vẫn luôn đến trễ
em đợi
dễ chừng tan
gió câu vọng cổ vút lên ngàn
nắng bài chòi ấm sâu lòng đất
rung lắc cả thời ta chẳng trẻ
anh một đời cụ thể nghĩa mây bay
em suốt tím
gió mặn đầy loa hoa muống biển.
Phan Thanh Bình
BÀI HÁT CŨ TRONG LÒNG THÀNH PHỐ
Chợt nghe giai điệu này năm cũ
từ căn phòng hoa phượng của dãy nhà mùa hè
bản đồng ca băng đồng lội suối
Tôi. Chú lính chào mào quàng khăn đỏ
đi giữa hàng quân năm dòng kẻ
toàn những nốt thăng
nốt cao nhất hình như chưa bước tới
những ngôi nhà cao tầng quanh tôi
đang thẩm âm thẳng đứng
như con chim lạc tổ đàn mình
tôi nghe được
ân tình xưa.
Phan Thanh Bình
GIÓ TRÊN SÔNG SREPOK
Như chiếc bình bịt kín âm thanh
con quay xoay tít
gió lại đến tìm anh chối tội
người đàn bà mang nước về trời
nhịp một
nhịp một
lỏng như ngày em đang chờ đợi.
Những vạt rừng ố vàng trên lưng Srepok
đòi anh câu thơ
trong mắt thân cây từng cơn bão trú
buổi chiều cách anh vài ki lô mét
nhẩm đôi lời vô nghĩa
gió mang đi thụ phấn tự bao giờ.
Phan Thanh Bình
MỞ NGOẶC VÀ GHI CHÚ
Buổi sáng tìm em
anh mở ngoặc tìm mình
con cá chết ngoài khơi đang phơi bầy trên cát
biết ghi chú điều gì để không mắc tội với tiền nhân?
Ta vẫn thỏa lòng mình giữa trời xanh
tung tòa sen lên loài chim cánh sắt
ta vẫn thỏa hiệp mình với biển
đêm mặt trăng nhả những thúng thuyền câu
Mở ngoặc
chúng sẽ đúng
chỉ vì ta im lặng.
Buổi sáng này em đang ở đâu
trời vẫn xanh mà nước biển đục ngầu
có kẻ muốn khoan sâu vào ký ức
bóc não ta ra như lột lớp địa tầng
mở ngoặc
mùa hè cháy xém
lạm lên từng cổ thụ.
Buổi sáng
những vòng tròn hiện ra trong mắt anh
lấp lánh, long lanh
rơi nhẹ
lúc mặt trời quét dọn khu vườn chúng ta đang tá túc
bất chợt
anh hiểu ra điều không nói được
mở ngoặc
lối rẽ ở cuối con đường
có những dấu chân to.
Phan Thanh Bình
- Từ khóa :
- PHAN THANH BÌNH