Tiếng Việt
English
Tiếng Việt
Các bài viết (10)
Về tác giả
Danh sách tác giả
ÂU THỊ PHỤC AN
Mới nhất
A-Z
Z-A
NHỮNG MẢNH VỠ QUÁ KHỨ
06 Tháng Tám 2015
2:42 SA
những mảnh vỡ quá khứ một hôm cắt đứt niềm tin cái thói hèn trở chứng trong một ngày bi quan
Khúc Mùa Trăng
02 Tháng Mười Một 2014
12:46 SA
trăng đêm soi ướt gối nồng nàn thu nồng nàn em
ĐỂ MÙA ĐÔNG RỰC NẮNG
13 Tháng Hai 2014
12:00 SA
k hông phải là u sầu của những ngày không nhau trong em mùa nầy chói chang màu nắng bởi hôm qua hai tâm hồn chết lặng đuối một lần trong yêu dấu nồng say
SƯƠNG ĐÀ LẠT MÙ RƠI
31 Tháng Ba 2011
12:00 SA
(tưởng niệm nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang) đ à lạt của một thời mệt nhọc một thời chiến tranh đi qua tuổi trẻ việt nam những đêm thức trắng
Thơ Âu Thị Phục An
05 Tháng Hai 2010
12:00 SA
thu đi qua chập chờn đèn lồng đỏ thu đi lại nghiêng ngó giọt trăm năm hể trăm năm bướm ong còn cõng gió thu hả hê vắt tóc suốt bờ câm
Nhớ Người Sương Khói Đã Qua Một Đời
01 Tháng Chín 2009
12:00 SA
có một thời đạn bom bay qua tình trai trẻ có những hẹn hò hình như đã phôi pha có một xấp phong bì nào vàng úa trong tay ta và có lẻ tình yêu là một điều rất thật
Sinh Nhật 15.08, Tôi Chạy Tìm Tôi..
15 Tháng Tám 2009
12:00 SA
Tôi chạy tìm tôi, ngày đã cạn Thắp đèn phủ dụ đám phù du Năm tháng lại trôi , chân lại bước Tôi còn nương tựa bóng thiên thu
Hạnh Phúc Cuối
01 Tháng Mười Một 2009
12:00 SA
Có phải đêm dang đẩm ướt sương Anh lại về trong mơ đầy nổi nhớ Con đường xưa bên dòng sông như lụa Cỏ ven bờ rối rít những nụ hôn
Sói Đồng Hoang
13 Tháng Hai 2010
12:00 SA
Tên anh là gì tôi không biết, nhưng tôi quen anh qua một trang tìm bạn bốn phương với cái tên đẹp đẽ Vũ Quang.
Thăm Viếng
16 Tháng Tám 2009
12:00 SA
Chàng hôn tôi. Bỗng tôi cảm thấy đau nhói lên ở phía sau lưng vì chiếc móc soutien bị cấn vào vách ván. Tôi dướn người về phía trước làm như đáp trả lại nụ hôn vội vàng của Vị nhưng thật ra là để tránh cho phiến lưng bị chàng ép mãi vào vách. ...Chúng tôi vẫn im lặng hôn nhau. Tôi nhắm khít mắt khi Vị yêu tôi. Nắng rực rỡ đổ xuống, vách ván nóng cùng với hơi thở hâm hấp nóng của Vị không ngớt phả vào cổ vào mặt. Tôi cắn chặt răng để ngăn một tiếng khóc tội nghiệp. Quả thật chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng chúng tôi lại có lúc trở nên khốn đốn như lúc này.
Quay lại