Không phải là bài thơ
người ta ngâm, ướp và phục hồi hình dạng
của cỏ nơi thiên đường
người ta phết màu xanh
như quả ổi
tròn và bóng láng
và rao bán
thứ lương tâm mang nhãn hiệu ẩm mốc
không thời hạn sử dụng
rồi hát
" quê hương là con diều biếc"
tuổi thơ đã chảy trên đồng
bốc mùi như nỗi buồn để lâu ngày trong vại nước
lên men
rồi người ta chèn
dăm bảy lời dăm bảy chữ vào khuôn ảnh
photoshop cuộc đời
hai mặt
để tiếp tục rong chơi
Viết trong chiều chúa nhật
Chúng ta đang sợ điều phiền toái, kiểu như mùa thu ăn quịt chiếc lá vàng
rồi ngô nghê dạo bước
Chúng ta đang tò mò về lớp thời gian tiểu học
rồi lững chững bước lại như mình đang soi chiếc gương thần
Chúng ta đang ngụy biện cho lòng kiên nhẫn,
rằng nó sẽ phớt đi trong một ngày mới đi qua
Chúng ta chưa tập đón nhận sự phản kháng
và lí luận từ những chiếc thìa uống canh trong những bữa cơm trưa
Chúng ta, đôi lúc thẳng thừng với cả chiếc thuyền đang gần bị lật úp, khi cánh buồm ước mơ đã bị gió xé nát te tua
và chúng ta quơ quào mọi thứ, như đánh bắt cả lũ cá non chưa kịp thở khi mới ra đời
Chúng ta mở cửa và chờ đợi luồng gió mát, ngọn gió nồm mùa hạ
mà quên khép cánh cửa ngược hướng từ phía bên kia
Chúng ta thân thiện với những cám dỗ
để sợ cái chết trôi vèo như chiếc lá chưa kịp vàng
Chúng ta muốn nói về niềm vui
nhưng thường tâm sự về nỗi buồn, để mong chúng mới hơn ngày hôm qua
Mỗi ngày chúng ta muốn
những đôi môi nuốt từng từ
và chúng ta muốn
chạm vào nỗi đau để thấy niềm tin
Nỗi sợ hãi của loài thú hoang
Chúng tôi đã lo sợ như thể
Mặt đất đã không còn bóng cây thưa
Mưa - đông - chớp - lốc
Nỗi lo âu điền vào không khí đen màu
Cuộc sống như làn hơi đè nén
Và di chuyển, bơi, hít vào lồng ngực
Ngạt hơi tràn sợ hãi há hốc tai
Loài thú hoang sợ ngày qua nhàn rỗi
Còn loài người sợ mất việc làm
Kẹt xe - chen lấn - xô bồ
(chẳng bù một chút với loài thú hoang ấy nhỉ)
Và loài người sợ vỡ sông ngân
Ngập tràn nỗi nợ nần trần gian vô hóa giải
Tình yêu nồng cháy sợ hãi
nỗi mặc cảm trơ dòng
Và chúng ta sợ như loài thú hoang hết đường về rừng xưa ngày đó
Sợ những thứ rơi ảo giác
Sợ cuồng phong giận dữ không nhận ra cõi sống đang về
Chúng ta sợ mất nguồn kết nối
Sợi giao cảm không bắt nhịp nỗi nhớ về mạch trái tim
Sợ cả nền văn minh mà chúng ta đang rơi ảo giác
Gẫy nhiễu cả chặng dừng
loài thú hoang ngơ ngẩn
tìm hoài vọng màu xanh
Một thế giới tinh khiết từ thực tế
Một ảo vọng tràn về
Loài thú hoang muốn mở mắt của bạn thức dậy từ ngày hôn mê...
Lời thách thức của những chiếc búa
Lưỡi búa vẫn vẹn nguyên từ kỉ nguyên Phấn Trắng
Đã có những bàn tay con người vượn đục đẽo tìm sự văn minh
Trẻ con ở phương Tây rất mê chiếc búa Socola của Thần Sấm
Khi người lớn chưa dẫn chúng đi chơi vào dịp lễ
Điều thú vị đã ở trong những căn bếp ấm cúng với nhiều thức ăn
ngon mắt
Còn đám trẻ con nhà nghèo ở quê tôi vùng biển chỉ biết nghịch cát và
vui đùa cùng những bông hoa mặt trời sắc nhọn rỉ máu ra tay
Chiếc búa của Thiên Lôi cứ chớp liên hồi
Ngắt quãng cả một dòng thâm u trong những nếp nhăn trên trán
con người
Họ chưa và chẳng nghĩ ra được sự công bằng tuyệt đối
Trên những nhát chặt đẽo của người thợ rừng lành nghề cũng chỉ là
tương đối
Trên những phiên tòa chật cứng những tội lỗi
Sẽ còn nỗi xót xa ai oán khi chiếc búa của thẩm phán bị xê xích bởi dư
luận và sự ngụy biện tinh ranh
Sự ngụy biện bị che đậy bằng những lòng lang đội lốt
Sự ranh mãnh hiểm ác ấy đâu biết con linh miêu mắt trong suốt nhìn
xuyên từng uẩn khúc gấp hằn lên hàng hàng thiên niên kỉ
Nó sẽ mang sức mạnh hồi sinh
Những con người trong hàng ngàn nấm mộ hiu hắt trên những nghĩa
trang, trên những ụ sâu của rừng thiêng sông suối
Những lời rì rầm sẽ cứ vọng mãi... vọng ngân
Như những bài Thánh ca - như tiếng chuông nguyện cầu
Sâu tựa ánh từ bi của ngài Quán Thế Âm
Vọng vang những điều tưởng như là cuộc đời vô thường nhưng
bất diệt
Những linh hồn còn sống
Họ đang sống với chúng ta
Cũng biết vui buồn hờn giận..., còn nhiều vất vưởng những oan khiên
mang nặng trong những phận mỏng tựa làn hơi
Nhưng họ đã trải qua những phong ba
Còn con người - đang đối diện từng giây với những hỉ nộ ái ố, với
những lời nói và hành động của cõi sống
Đang hy vọng có những cây búa thần thánh trong những phiên tòa
Và con người vẫn còn niềm tin vào tâm linh bí ẩn.
Giấc mơ của người đàn bà
đựng trong chiếc thúng
lưng gạo lửng lọt vào tấm mồ hôi
giấc mơ người đàn bà mồ côi
không có chỗ cho những bông hoa tháng mười rực nắng
là cơn mưa vắt đầy trên mảnh áo tơi
người đàn bà đem cái cực nhọc vắt giữa trời mà gối
nhìn con cò đi qua câu ca dao
chẳng trút được nỗi đau nơi máng xối
giấc mơ lợp những lá tro mà bện rối
mà khắng khít thủy chung
người đàn bà đi qua muôn trùng
cuộn trong những bó củi tre đầy gai góc
mà nhóm bếp
lửa đượm giữa đồng không vào mùa trỉa hạt
tấm áo tơi cùn phất phơ gió rát
mong được ủ ấm con thơ
người đàn bà mơ
giấc mơ mây mẩy nở
trong hơi thở con khỏa đầy phận vắng
và hỏi nắng :
bao giờ thì chín vại tương cà?
NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ
- Từ khóa :
- THƠ NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ