Hạt Bụi Hư Vô
Phẳng lỳ lớp sương phủ
Tôi nhìn mặt kẻ thị phi
bày mua bán thứ tình vụn vặt
hồn cay xa tán
Bụi hạt xuôi dòng bám bàn tay tanh hôi
Tôi phủi nổi sầu vách gõ
cung bậc sóng âm cuộn tròn lên
tường ẩm thấp ám hiệu
ông mặt trời gió trăng
Rọi khúc chiếu thơm
Tình yêu rọi núi đồi bóng lưỡng
ngắm ngày đi khổ đau ùa mây phẳng lặng
xoắn ốc tình nhân gian
Ôi năm ngón chân khổ ải ghìm chặt
Người có cánh bay
héo khô sinh trong cõi tạm buồn than
Những lác hình gợi phản
ánh sáng đốp mắt người long lanh
màn sương chảy...
Hãy nhắm mắt lại đi
soi mình nhân lên từ bốn cõi quay
tên gọi hiện về
Trời gương soi bể tách
Rạn nứt tình nhau
Sài Gòn, 18.10. 2014-
Chiếc Bẫy Muôn Loài
Một người cầm cây gậy dài
điểm viên đá quý rơi xuống
nằm im
đẩy tôi tung lên.
Đàn chim bay về trời
Lưới dâng cao tiếng yêu hót
mật ngọt gảy cánh
Tôi nghiệm mình bị rình mò
tìm cung đàn âm dương bí mật
mê tiếng bổngtrầm
giao hưởng trùng xa
cất tiếng mài hang gió đá du dương
Đêm tình ái đánh mùi
bốc khói thơm lừng
kẻ đi tìm khung cửa vô tận
khỏa chặt muôn ý niệm tan ra
Giữa đời sống tội lỗi
đôi mắt ảo mị lạc lối
từng vòng sáng lòa xô
ẩn hiện đẩy ngã rẽ đi
ta tìm kẻ mặc áo dèm pha
Lời bịa đặt trổ lời dối trá
tiếng nói của loài rắn độc
cắn tha ý nghĩ nát vụn
chúng ta nổi dậy
phía sau mối thù dâng cao
vỗ về ba bốn ngã đường ngu si
tắt lịm vụt u lòng tham chiếu
Cơn đói rét ngụ giữa mùa đông
sinh tồn ló dạng máu đông bầy đàn
Tôi thả trên tay trái tim biếndạng
móc lá bùa lưỡi hôn nhau
dịu ngọt mê man ngất đi
Hai tờ giấy trắng đen
đổ bóng cháy đỏ
biến loài người đi bốn chân
hai tay hóa miệng tru
vòng hoa dấu tích
loài vượn hú chơi nhau tìm đàn
Sài Gòn 3.10.2014
Cái Mặt Nạ
Mỗi người tự vẽ chính mình
khác biệt méo mó
chân dung nguệch ngoạc vòng
đôi mắt lấp ló sợ hải
giữa thần tượng rỗng
Tôi đi tìm mọi thứ khắc họa
ở bất cứ ai ?
Tôi vẽ từng lỗ thở đánh hơi từ yêu thương phập phòng
đẽo gọt chúng nơi không khí mọt ẩm
Rơi rớt vô vàn miệng căng
động đậy hát ra lời viễn xứ
Những lỗ tai treo lên cây cột điện
ở giữa bốn bức tường đất
để hai chân ngồi bệch xuống nghe ngóng
dĩ vãng được rao bán khắp nơi
bởi dấu ấn đọa đày.
Đất nước tôi
tự vẽ cái mặt nạ quỷ
Người ta chỉ muốn đục khoét giành giựt
sự sống quanh đây
Tiếng khóc than cạn dần
Tôi sợ bộ mặt nạ đen đốm dưới nước trôi sông
lạ hoắc treo khắp muôn nơi...
Chúng ta đang sống trong giờ phút cưu mang
tâm trí hốt hoảng
Tư tưởng tản xa khắc cong hình lửa đỏ
Một hình người nằm co ro
Ôi mặt nạ muôn màu nở rộ
Màn kịch lũ diễn viên la hét
đánh khoáy cả sự thật
Tôi đúc ra từ nơi đâu?
tôi vứt chúng mà lột xác
Vì họ vẽ ra chính tôi từ cái mặt nạ
Trong tiếng khóc vô loài.
Huỳnh Lê Nhật Tấn
- Từ khóa :
- HUYNH LE NHAT TAN