BAN MÊ CHIỀU GIẤU LỬA
Rừng hồn em cây đêm lá trắng
ngấm hương anh dịu buồn
Mưa giao mùa đan sợi ăn năn
Em đắp áo bình yên ngủ muộn
Sài Gòn chiều nay mưa tuôn
Em nhớ cơn mưa Ban Mê
dỗi hờn trưa anh không đến
Những hạt mưa sáp nến
nóng hổi miền phục sinh
Nhớ anh - câu kinh
tháp cánh hồn em sau cơn mưa hôm ấy
Chiều cao nguyên bay trên những vòng tay...
Rừng bão mây
mang em trôi hoang qua mùa con gái
Cây lá rũ màu đêm
hôn trầm mưa nước mắt
Anh đến bên em một chiều giấu lửa
Ôi cánh chim
tha lửa bay trong mưa...
Thân xác - trùng khơi
Rừng hồn - biển lửa
Quyện vào nhau cồn lên thắp sóng
Anh trong em cháy rụi mặt trời
Em thở dốc nghe hoàng hôn bật khóc
Môi mắt anh đổ òa lên ngực
Ta chìm vào cùng tận ngây trao...
Chiều Ban Mê lửa hồn chiêm bao
Đêm Sài Gòn rừng em trắng lá
DẤU LẶNG BAN MÊ
Ban Mê trong trong ngày gió nhẹ
sớm mai hồng lên mí lá
mắt em xanh màu mắt nắng xa
cơn mưa lạc đàn rắc sợi long lanh
Quán Văn dịu êm dệt mềm nhung nhớ
trải vào lặng yên một chỗ ngồi bỏ lỡ
ly cafe buồn nghe gió thở hồn nhiên
"luôn luôn, anh luôn luôn lùi vào chiều hôm
về phía hoàng hôn xóa mờ những pho tượng"(*)
có nẻo đường thơm hương
gọi bước chân em dưới trời chiều phẳng lắng
có tình ai vấn vương
âm mê đời - dấu lặng
nụ hôn ta nửa vời căng gió
đêm Ban Mê đất nồng dấy đỏ
hương tình sâu hay hương môi nhau ?
Ban Mê ơi anh gửi hồn cho gió
theo dấu em về buông vó lặng thiên thu
tình ta lặng dấu mê mù
(*):
"Always, always you recede through the evenings
towards where the twilight goes erasing statues"
(We Have Lost Even - Pablo Neruda)
THÁNG MƯỜI, GIÓ & ANH
(với Ban Mê)
bước ra từ quán nhậu
người đàn bà tháo giày bước vào đêm
chân giẫm mảnh sành
cơn say phủ đầy nước mắt
giấc mơ bặt im chối từ cút bắt
gió đuổi theo người...
em cười với bóng tối
từ độ thân gió lên rêu
hồn ta màu mận chín
bứt xanh đêm tiêu điều
Em kẽ đêm trên khuôn nhạc buồn của gió
Nốt lặng - anh
chìm sâu cần thiết
Ngọt như kẹo
Thơm hơn café
Đậm lòng Ban Mê !
Ơi Ban Mê,
sao em phải là gió
rung hoài miền lặng yên ?
Và sao
ta vẫn chưa điên
khi đã tràn ngụm môi tuốt gió ?
Này em,
Ban Mê còn đó !
Này ta,
ta ơi ...
Em-là-Gió !
có những nỗi niềm
nguyên hơn thủy tinh
dường như mình là cát ?
nhận ra nhau cuối mùa đổ nát
mảnh vỡ có không ngọt ngào ?
mảnh vỡ không đau
óng ánh răng cưa cứa hồn buốt nhớ...
từ đó,
ta biết yêu Thơ !
Chưa bao giờ tôi thấy một bông hoa nào đẹp
bởi nó vốn sinh ra đã thế
Chưa bao giờ tôi thấy ngày-mai là đẹp
khi nó cứ dẫn về hôm-qua
Nơi ngổn ngang chất chồng
thấy mình đầy kẽ hở
Nơi lòng nhau mênh mông
là hồn tôi gối sóng
Tôi chỉ thấy trông-mong
là đẹp !
HÀ DUY PHƯƠNG
( BanMeThuot 10.2014)
- Từ khóa :
- HÀ DUY PHƯƠNG