- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THẤP THOÁNG MÙA XUÂN

23 Tháng Giêng 202012:31 SA(Xem: 16172)

SUONG 2
Sương sớm mai - photo UL

VỀ NHÉ THÁNG GIÊNG

 

Về cùng tôi nhé tháng giêng

Một bờ cỏ dại triền miên hoa vàng

Tôi về dừng bước lang thang

Ngồi bên thềm cửa . Nắng tràn đầy sân.

 

Ngỡ như gió gọi mùa xuân

Gọi thời thơ ấu bâng khuâng trở về

Nghe chừng tiếng dế thầm thì

Vẳng từ ký ức rậm rì cỏ hoa.

 

Tuổi thơ đã bỏ tôi xa

Như dòng sông đã rời xa cội nguồn

Chỉ còn lại con nước suông

Soi năm tháng hắt hiu buồn rớt rơi.

 

Tôi về ngồi giữa chơi vơi

Bàng hoàng nghe nhịp đất trời chuyển xuân

Chắt chiu quên nhớ một lần

Nghiêng tay thả xuống lưng chừng tháng giêng.

 

Biển Cát

 

 

GĨU ÁO XUÂN PHAI

 

Người về giũ áo xuân phai

Chút hương mùa cũ còn lay lắt chiều

Nắng vương nửa bãi thềm rêu

Còn tôi đứng đợi đìu hiu từng ngày

Người về chiếc bóng ngã dài

Bâng khuâng ánh mắt trĩu đầy nỗi đau

Ngập ngừng chẳng gọi tên nhau

Bàn tay từng ngón xanh xao buốt lòng.

 

Biển Cát 

 

 

THẤP THOÁNG MÙA XUÂN

 

1.

 

Nghiêng ngày

Nắng đổ đầy vai

Chồi vươn lộc biếc

Gió vờn lắt lay

Vườn xưa

Ngan ngát hoàng mai

Nhìn quanh chỉ thấy

Vàng dài hiên mây

 

Hình như

Lâu lắm

Nơi đây...

Có người đã hẹn

Rồi quên quay về.

 

 

 

2.

 

Chỉ là

Chút nắng lưng trời

Nghĩ làm chi

Nhớ làm chi

Cho buồn

Dòng sông

Con nước chảy suông

Về thôi kẻo muộn

Gió luồn

Buốt vai.

 

Mùa xuân

Ai chẳng chờ ai

Tội con mắt nhớ

Cứ hoài

Long lanh.

 

 

 

3.

 

Năm xưa

Mẹ đợi con về

Trầm hương quạnh quẽ

Giao thừa không con

Ra vào

Bóng mẹ héo hon

Con còn mê mải

Đầu non

Cuối ghềnh.

 

Ngày dài

Tháng rộng

Mông mênh

Mẹ như sương khói

Lênh đênh

Bên trời.

 

Bão giông

Góp lại bời bời

Bên thềm lặng lẽ

Con ngồi

Rưng rưng.

 

Tiếng gọi

Mẹ !

Rớt lưng chừng

Con chim tu hú

Ngập ngừng

Bay lên.

 

 

Biển Cát

 

 

 

THÁNG GIÊNG CỔ TÍCH

 

Tháng giêng đọng trên môi em giọt nắng

Để vườn mai thơm ngát mãi chiều xưa

Con chim nhỏ nghiêng đầu cong giọng hót

Ríu rít chiều theo màu nắng đong đưa.

 

Tháng giêng trải một màu nhung mươn mướt

Đón bước chân em qua thảm cỏ xanh

Mây vương vấn vờn quanh tà áo mỏng

Bờ vai gầy như cánh vạc mong manh.

 

Tháng giêng thổi thì thầm vào ngọn gió

Rì rào hàng cây cho lá hát lao xao

Em tóc xõa giữa mênh mang là gió

Quyện ngang trời những sợi tóc chênh chao.

 

Và tháng giêng đưa người xa biền biệt

Giữa vườn mai giọt nắng rớt cơn đau

Chim dấu mỏ ngậm lời sầu buôn buốt

Chiều quạnh hiu theo màu nắng phai mau.

 

Còn lại tôi với tháng ngày lặng lẽ

Về lại đây nghe gió khóc mùa xưa

Nhìn mây trời ngỡ tóc em ngày cũ

Nỗi nhớ vươn dài từng nhịp nhặt thưa.

 

Từ em đi tháng giêng là dĩ vãng

Những sắc màu nhoà nhạt giữa nhớ quên

Mùi cỏ dại và hoa vàng bảng lãng

Thoảng xa gần trong ký ức mù sương.

 

Cảm ơn em và tháng giêng cổ tích

Đã một lần ghé lại bến đời tôi

Cho tôi biết tình yêu là có thật

Dẫu nỗi đau sắc ngọt đến vô cùng.

 

 

BIỂN CÁT

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31516)
Sống trọn vẹn đời mình như đã muốn, phải là, điều ấy đẹp như một bài thơ dù là bài thơ đắng. Xin mượn lời Vũ Hoàng Chương tiễn một nhà thơ để giã biệt Vũ Ánh: Người thơ nằm xuống đó hiên ngang Như một câu thơ trắng thẳng hàng Đẩy mãi bàn chân tìm đất đứng Ngoài ba chiều cũ sắp tan hoang .
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 35665)
N hững ngày này, năm Bảy Lăm, tháng Ba, ”Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh”. Đơn vị tôi là một tiểu đoàn Địa Phương Quân (TĐ 497/ ĐP Tiểu Khu Châu Đốc), vẫn trấn đóng trên ngọn 554 thuộc núi Giài, Thất Sơn, Châu Đốc. Bộ Chỉ Huy đặt tại Ba Xoài.
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 46144)
Với đại đa số người Việt đương thời, chẳng có gì quí hơn một cuộc sống no đủ, yên lành. Luật sinh tồn là khuôn thước có hàng ngàn năm lịch sử. Giấc mộng độc lập, tự chủ người Việt nào chẳng thầm mơ ước. Nhưng những người có viễn kiến không thể không nhìn về giai đoạn hậu-thuộc-địa. Một nước “độc lập” trên giấy tờ, truyền đơn, khẩu hiệu—nhưng thực chất độc tài, chuyên chế, nghèo khổ, lạc hậu, người cầm quyền trở thành những kẻ cướp ngày, công khai có vũ khí và được “luật pháp” bảo vệ—chưa hẳn đã đáng mong ước, trông đợi hơn một chế độ lệ thuộc ngoại nhân. Đó là chưa nói đến hiểm họa đời kiếp từ phương Bắc.
14 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31258)
V ũ Ánh là một nhà báo yêu nghề và say mê với công việc. Ông qua đời tại phòng làm việc tại tư gia; bài báo cuối cùng của ông mang tựa đề "Hà Nội vẫn chưa đủ niềm tin cởi trói báo chí," được gởi đến Nhật Báo Người Việt lúc 11:37 phút sáng của ngày cuối cùng trong cuộc sống ông. Bài báo được đăng trong trang A1 của số báo hôm nay, trên mục “Sổ Tay” hàng tuần.
14 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31058)
s ài gòn bé tí ti chỉ một người vui tay xách đi là không còn gì nữa cây cầu vắt qua nụ cười bước chân kéo theo cả chiều nông nổi nắng em gọi mình về bằng một cái xiết tay
13 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 32959)
V ừa qua trên các phương tiện thông tin đại chúng xôn xao các vấn đề liên quan đến giải thưởng Nhà nước, Hồ Chí Minh… Trò chuyện về ảnh hưởng tích cực của các giải thưởng, Nhà văn Vũ Đảm – Phó tổng Biên tập Tạp chí Nhà văn có đưa ra một vài ý tưởng rất đáng quan tâm. Ý tưởng này cách đây sáu năm đã được Nhà văn Vũ Đảm nêu lên trong một bản luận văn tốt nghiệp Thạc sĩ văn hóa của mình. Sau đây là cuộc phỏng vấn với nhà văn Vũ Đảm do Thủy Hướng Dương thực hiện.
13 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 34132)
L ần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Vũ Khuê là bút danh. Sinh sống và làm việc tại Khánh Hòa. Như một món quà gặp mặt người viết xin gởi đến quí độc giả và văn hữu của tạp chí Hợp Lưu một "ức ký" về những ngày cuối của chiến tranh Việt Nam. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu bài viết "Anh Đã Biết Gì về Cuộc Chiến?" của Vũ Khuê. (TCHL)
13 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 32934)
b ên triền đời trượt chân chạm thời gian không giọt âm thanh nào vang trong tịch lặng chỉ có lửa cháy bùng huyễn hoặc ta ngơ ngẩn nhìn thơ bay lượn khắp cùng
13 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31042)
N hư Cần Thơ có ngày thơ rụng Xuống dấu chân bầy con gái Cà Mau Còi phà hụ trong tim Nhức nhối vết thương dậy thì máu rướm
13 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 30041)
C ó những dòng sông trôi đi mãi Em của ta hề! như mây bay Và những bài thơ không chép lại Chỉ còn hương tóc ngát trên vai.