Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu, Minh Thùy sống và làm việc tại Âu Châu. Truyện của Minh Thùy sống động và lôi cuốn người đọc từ những dòng đầu tiên. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu truyện "Terminal, miễn phí!" cùng quí văn hữu và độc giả Hợp Lưu. (Tạp Chí Hợp Lưu)
T ôi nhận công việc làm thợ sơn trong một hãng sửa chữa
tàu sông nằm sát bên hồ Michigan. Thực ra tôi chẳng có chút kinh nghiệm nào
trong việc này. Sếp tôi, ông Anthony, cứ nhất định là tôi sẽ làm được. “Dễ thôi mà!” Ông nhìn tôi sau một hồi rồi bảo thế.
T huốc mê đã ngấm vào tận xương tủy và
làm tê liệt đi mọi giác quan trí não của nàng. Nhưng nàng ngờ ngợ như có một
cái gì đó trong người nàng vẫn tỉnh táo. Sự tỉnh táo ấy thật đáng ghê sợ. Nó
khiến nàng có cảm giác. Nàng biết sự sắc lạnh của con dao trắng bóng ấy đang
chạm vào cơ thể nào. Từng chút một.
N ghé nhìn trời, nhìn xa xa ra khơi. Bão tới nhanh hơn ước lượng, mấy cái ghe chài
kia không biết có về kịp. Nó bồn
chồn. Hình như bữa nay Thắng đi, dù Nghé
đã nói dời lại cho qua cơn bão. Thắng lý
luận _ còn vài ngày nữa thì tao đã ra khỏi vùng bão này rồi _ chờ lâu hư
chuyện. Chắc là Thắng dính ở ngoải
rồi. Thằng này liều lắm, không nói
được. Chả có gì đáng sợ , Thắng vẫn thường nheo mắt nói với Nghé như
vậy.
T rời mưa, kéo theo cái lành lạnh làm Đầm
thấy buồn quá, mà một tháng ba mươi ngày thì có mấy ngày Đầm không
buồn! Sáng nay vợ gã đi chợ từ lúc trời còn tối om sau khi đã nấu xong nồi cơm
cho chồng con. Nói là đi chợ cho sang chứ thật ra là vợ Đầm đi đồng nát, mang
soong, ấm mới đi bán hoặc đổi cho thiên hạ. Công việc này trước đây là của Đầm
nhưng khi nghe đám bạn thích ăn không ngồi rồi chế diễu:” Mày trông trí thức
thế mà phải đi làm cái thằng đồng nát, đầu đường, xó chợ ấy à!”, thế là Đầm bỏ
nghề.
Một tiếng đồng hồ sau nàng trở lại chỗ tản bộ trên boong tàu,
khoác trên người một bộ quần áo nhẹ và hở hang nhưng rất trang nhã khiến nàng
trông khêu gợi một cách kín đáo, một áo khoác không cánh tay hơi hở ngực và quần
lụa ống rộng trông tựa như váy. Nàng không nhìn ai hết, nằm dài xuống ghế
mở sách ra đọc.
T ruyện của Cung Tích Biền là vậy, rất kén người đọc,
nhiều khi sẽ rất khó hiểu và không hợp “gout” với loại bạn đọc chỉ muốn tìm
những truyện tình lãng mạn để tiêu khiển thời gian. Truyện của ông luôn làm người đọc hoang mang, dằn vặt,
thao thức và sốt.
C ơn đau
phả hơi thở Vào giấc
mơ giật mình trốn chạy Giọt nước
mắt bật lên tiếng kêu thương thức dậy Ngậm
ngùi treo mình trên cành khô Trong cầu
vồng thanh âm lóe sáng...
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.