treo lên chút hương rồi nhìn
tôi thấy, đó là cái bóng của chính mình
có thể, nó đã già nua và đi lang thang trong một thành phố ở phương bắc
chiều câm xám cùng với lũ cô hồn các đảng thở ra bóng tối
như thế, với trào lưu sự bung tràn ảo tưởng âm mưu xóa nhòa những gương mặt đối kháng
hàng trụ điện vỉa hè không con mắt
chẳng dám nguyền rủa lũ bướm ma đã và đang trườn qua dục tính
chúng đập cánh bức bách muốn được tham gia liên hoan cùng thống khoái
cái bóng tôi hèn mọn như một con gián đen lén lút nhặt nhạnh thời gian rơi rớt ở đâu đó
tôi ngồi, nhìn những nắp cống ven đường đã bị khui lên được dich chuyển sang bên
người thành phố sau bao nhiêu năm nén lòng chờ đợi dòng nước mắt tuôn trào
em cũng ngồi, nhưng đang ngóng chờ con mèo tam thể trong nhà mắc chứng mộng du trở về trước cơn bão rớt
gặm nhắm về một nhất định không tuyệt đối vì thế luôn xô lệch thi ca
từ chương đã được thụ tinh trong học thuyết hoang tưởng lỗi thời
cho nên tôi thường bị điên chạy tìm để xoa nắn nhiều pho tượng không đầu
cái bóng tôi nhẫn nại bò trên mặt đất
chợt nghĩ tại sao người ta lại thich đi bằng hai đâu gối
chúng tôi dìu nhau đi dưới những tán lá xanh
dường như bước chân không thể tạo sóng thanh âm làm rung động những chiếc lá mất trí nhớ
chỉ cần một chút nhờn nhợt gió để an ủi điều tầm thường trong độ lượng của giấc mơ tiềm ẩn
tôi chưa hề có ý niệm về sự bao dung
nhưng cái bóng tôi thường cúi hôn những bông hoa chờ hửng nắng
cái bóng cũng thèm khát muốn được ngã vào vòng tay thân ái của tôi
trước mặt trời đang rướm máu
thật ra, có lẽ nào tôi cũng là một thằng người vô cảm rồi chăng
cái bóng ơi, hãy choàng ôm lấy nhau rồi hôn nhau như chưa từng được hôn đi nhé
người đời sẽ nhìn chúng ta là hai kẻ khật khùng rơi xuống từ một hành tinh lạ
sự tái sinh trong diệp lục trắng
Phía sau khái niệm là những hiện thể trần truồng
thực hư đều trong hơi thở mà lặng lẽ kí sinh vào sự tỉnh thức
nói là ngày hôm qua nhưng thật ra đã lâu lắm rồi
chúng ta rạng ngời như cục đất nâu bên vệ đường nhắm mắt ngồi chờ ôm gió hú
mùi con gái thoảng hương thơm vướng víu trong trang vở cũ mèm
xác con bướm chợt bay lên nhưng không quên thả xuống một nhịp dừng lơ lửng
khoảnh khắc ấy của bàn tay với dễ chừng hút bóng tuổi hoa
giọt nước mắt hoàng hôn đã trôi ngược về phía chân ngày
mùa hạ đã dát nắng lên sắc màu kí họa hoa văn
có thể, ai đó muốn nói về sự rập rờn của lá
trong sâu thẳm ánh nhìn luôn lấp lánh ảo tưởng
người ta chẳng cần quan tâm để chiêm nghiệm
chùm rễ ánh sáng đang ngậm những hạt mưa bạch tạng chờ trổ mầm
dường như niềm trắc ẩn không bao giờ cô đọng
nên không ít kẻ có đủ lòng tin để dám lau chùi sạch sẽ nỗi hoài nghi
nghiêm túc nhìn nhau rồi nói cười thân thiện trước ngổn ngang bi hài thế sự
tôi ơi, tại sao phải mãi ngủ mơ dưới bầu trời ký ức
hãy hức dậy, mà reo vui như chiếc lá khô bập bênh trôi theo dòng nước
đêm mưa tptn 6/2019
nhìn nghiêng tưởng tượng thời gian mất tích
.tự thú #3
khi hai mắt nhìn ngiêng bị ánh sáng cắt lớp, tôi phát hiện đường tiệm cận đứng thẳng trong thành phố đã gãy gập tự bao giờ, như thế chẳng ai cần biết hàm số cảm tính để hình dung về việc nôn mửa chuỗi giấc mơ hình răng cưa trên biểu đồ mặc định, bi hài lũ dán dạn dĩ chui lên từ khe hở bóng tối và chúng uốn cong chiếc râu ngôn ngữ chạm vào nhau cùng mộng tưởng cắn rứt thời gian để ngày nào cũng mới, có thể chúng biết là những hình ảnh thanh lọc đã khác trước bởi gió lạnh đang lăng quăng phức cảm trong vùng áp thấp nhiệt đới dị biến
tôi nhìn thấy hoa đại trắng khóc trong hư giác, lúc này hoa vẫn chưa uống hết giọt chuông thiền oan khiên nghẹn xám âm tần, ô hay khuôn mặt người đàn bà thấu thị niềm kiêu hãnh muốn tỏa mùi hương vượt thoát khỏi định mệnh ước lệ rồi vỗ an tâm thức ngủ yên trên thập giá của kỷ nguyên hộp sọ cứng hàm, chúng ta loay hoay với hư thực một đời người, tôi vẫn biết nhiều khi em thèm khóc nức nở với cái bóng mình một khi nó đã nhú ra cái duôi diễm tình lung linh sắc màu nhọn hoắt
chẳng cần cảm nghiệm điều gì với những con vật được phóng sinh để chỉnh sửa lại giọng nói u uẩn trong vòm họng của thiên nhiên đang bị ung thư, thật ra nào có ai nhìn xuyên qua tâm linh thầm thì khuất tất lời xưng tội luôn đeo bám theo vô hình vô tướng, trong khung ngày tôi tự mãn vui cười với căn bệnh thần kinh khốn nạn, nhìn nghiêng thấy bọn ngợm người chột mắt đang sản xuất thi ca nhuộm máu hoàng hôn thấm đẫm những ngón tay dần thối rữa tất nhiên sẽ di căn lên não trạng
em đứng ngoài rìa bóng tối hỏi tôi, chúng ta từ đâu tới để rồi tồn tại trên cõi đời này? xin thưa: tất cả đều phải hiện thể từ trong tiếng vọng của thời gian, như thế, chúng ta đừng thánh hóa sự lặng im của hư ảnh thường lãng vãng trong ý nghĩ về một ngày mai em nhé.
bglocninh 3/7/19
ta ngửi được mùi hư vô
đã đi, phải đi biệt tăm
sao ngồi cầu khẩn dao đâm thấu hồn
nhắm hai mắt ngất ngư hôn
môi con dơi máu đỏ ngồn ngộn mê
đã đi, nhớ ngậm câu thề
chênh chao đất dựng tư bề khói sương
đàn bà nhánh cỏ trầm hương
nhú ra phiếm ái uống đường mật chơi
đã đi, cứ nói khơi khơi
sợ chi sắc tướng ma hời mà run
em cười khải thị bao dung
ta nghiệng cốc rượu bập bùng cơn điên
đã đi, vấp ngã triền miên
kiễng chân ngóng mặt trời thiêng phương nào
nhễu cho ta giọt hồng đào
cảm ơn nắng quái đẫm vào môi khô
đã đi, sao thấy mơ hồ
lửa reo nhấp nháy bên mồ tình xanh
thì ra, em biết đành hanh
xô ta ngã sấp bên gềnh cuộc chơi!
bgxmđêm 7/2019
KHALY CHÀM
- Từ khóa :
- KHALY CHÀM