Những ngày buồn nhất /
lần theo cơn sốt trên mái tóc /
chiếc mặt nạ đã vỡ tan những hình hài tưởng tượng /
tiếng huýt sáo vọng từ radio những hợp âm cũ nát sau cùng /
tháng 8 đã qua nhanh như những cơn gió biến âm qua những đọt cây /
người bạn nói với tôi:
đừng khóc. /
mùa mưa rồi cũng sẽ qua. /
Sáng sẽ là tháng tám /
Tôi ngồi vuốt ve những cánh hoa dị dưỡng đã chết khô đêm qua /
Trên trang kinh mù lòa không lời cứu rỗi /
Vòng chuỗi giật mình /
Lời xưng tội bơ vơ /
Khi vị đắng lan ra trên đầu lưỡi, những gai vị giác tê buốt, màu nâu đen loang trong khoang miệng, lẩn khuất cho những bợt bạt ngày cũ, là tôi, trong một buổi sáng ít ánh nắng.
Khi nỗi đau cuối cùng cũng bốc hơi trước cơn giông /
anh còn gì cho sự quạnh hiu dần tới? /
ở nơi chốn ngôi sao cực mới bùng cháy lần cuối /
vệt sáng vút qua /
không phải thơ đâu em
chỉ là lời nguyện đêm tha thiết
không phải sáng mai nào cũng trong veo
như sáng nay gió về vẩn đục
lời kinh rớt xuống lũng oan cừu