Nhật Quang
TỰ KHÚC MÙA ĐÔNG
Lá vàng rơi lác đác
Chiều cuối Thu mênh mang
Em thả vào ngày úa
Chút se lạnh Đông sang
Anh ngồi gom nỗi nhớ
Từng kỷ niệm hanh hao
Trong ngõ hồn sâu thẳm
Nghe gío lùa lao xao
Thu tàn Đông trở giấc
Chập chùng mây hắt hiu
Trên đồi Dã qùi nở
Vàng ngát lối em đi
Anh ngồi nâng cung phím
Réo rắt khúc mùa Đông
Bên ly rượu sâu hoắm
Thả hồn cõi mênh mông.
Nhật Quang
HOÀI ĐÔNG
Hanh hao nắng mùa đông
Rơi trên bờ vai nhỏ
Long lanh mềm lá cỏ
Nhẹ bước lòng bâng khuâng
Lao xao gió muà đông
Mơn man vờn mái tóc
Tình trao qua ánh mắt
Ngỡ đắm miền xa xăm
Chiều đông ngát hương thầm
Lối xưa giờ quạnh vắng
Hoàng hôn phai vạt nắng
Sương giăng sầu mênh mang
Em gót sầu miên man
Nơi phương trời xứ lạ
Nghe chuông trầm vội vã
Hắt hiu lời tháng năm.
Nhật Quang
TÀN THU VƯƠNG CÁNH LÁ SẦU
Sương Thu rơi giọt nhẹ tan
Sầu loang lên cánh lá vàng rơi rơi
Đông sang mây xám lưng trời
Phím loan réo rắt buông lời…hắt hiu
Đèn vàng chếch bóng tịch liêu
Mù xa cuối phố liêu xiêu ngõ về
Gót chùng rời rã, lê thê
Khuya rơi tiếng vạc ủ ê…Thu tàn
Lao xao tiếng gió miên man
Đèn chong nỗi nhớ, trở trăn mộng dài
Tiễn Thu nhòa giấc mơ phai
Lênh đênh hồn lạc theo ngày vắng xa
Giơ tay níu vội mùa qua
Tìm đâu ký ức mặn mà…khó quên
Phố buồn lạc lõng bước đêm
Hỏi mùa Thu có hờn ghen…Đông về?
Nhật Quang