- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

KỶ NIỆM NGÀY XƯA

23 Tháng Mười Hai 20201:49 SA(Xem: 11936)

21762755_1570637259668073_927916180605089764_o

Tôi yêu cây Khế, yêu từ thuở ấu thời cho đến bây giờ vẫn mãi còn yêu. Chiều hôm qua ngang qua nhà xưa của ba mẹ ở đường Phan bội Châu trời bỗng đổ mưa to; tôi đứng đụt mưa trước hiên nhà cũ, lòng chợt chùng xuống nhớ nhung kỷ niệm của một thời xa xôi và tôi nhớ cây Khế. Đó là kỷ niệm của tôi.

 

Cây khế ngày xưa của tôi không phải như cây Khế bây giờ được trồng trong chậu kiểng, được uốn nắn cẩn thận và được bán với giá rất cao. Cây Khế của tôi nó mọc lên từ đất, nó đứng giữa thiên nhiên cao to râm mát, cành thấp có, cành cao có và tuyệt đẹp vô cùng trong mắt của tôi.Tôi yêu màu tim tím của hoa Khế và thường lượm hoa rụng để chơi đồ hàng, trèo lên cây để hái quả ăn và chơi dưới bóng râm mát của nó.

 

Nhà tôi có tất cả bảy anh chị em nhưng thời ấy má tôi chỉ sinh mới có bốn người: anh trai, chị gái, tôi rồi đến em trai. Ba má tôi đã mua được một lô đất ở đường PBC và tiến hành xây nhà để ở. Nhà ở đối diện nhìn xéo chợ lớn Quy nhơn một tí (to và rộng trên 200m2), khu ấy lúc bấy giờ rất hoang vắng và nhà tôi là một trong những ngôi nhà đầu tiên ở khu vực này. Trong khi người lớn đang tập trung để xây nhà thì anh chị em tôi đã được chơi đùa thỏa thích giữa thiên nhiên có đá sạn, có cát vàng và có cây Khế tỏa hương thơm rất dịu dàng.

 

Nhà xây xong năm ấy tôi nhớ tôi đang học lớp hai và thằng em trai kề thì còn bé lắm. Hai chị em tôi thời còn nhỏ, thường hay chạy chơi dưới cây khế, gần cây khế có một chồng táp lô để xây nhà. Hồi bé tôi khác với chi gái mình, chị dáng mảnh mai nhỏ nhắn, tôi to con hơn nên má tôi hay cho tôi mặc đồ bính của anh trai mình, quần đùi áo thun... Tôi thường dắt thằng em trai ra chơi dưới gốc cây Khế, tôi trèo lên cây hái trái và quăng xuống cho em chụp. Lần đó vì mê nhành bông tím cành trên nên tôi vói để hái, cây gãy tôi chới với chụp lấy một nhành khác để bám vào, hai chân tôi đạp xuống chồng táp lô chới với. Táp lô ngã trong lúc thằng em đứng há miệng dòm lên làm nó bị lỗ máu đầu. Hồi đó còn rất bé nhưng tôi nhớ là tôi thương em lắm, tôi hốt hoảng đưa tay bịt lấy máu trên đầu em, máu tuôn ra và ướt cả tay tôi. Bắt chước người lớn hay băng bó vết thương, tôi cỡi phăng cái áo thun trắng đang mặc cột cái đầu em rồi cõng em về. May quá về tới nhà có má, má kịp thời băng vết thương cho em và cũng kịp thời cho tôi ăn một tô bánh canh roi đích đáng.

 

Sau lần ấy, tôi không dám dẫn em ra chơi gốc cây khế nữa mà chỉ đi một mình. Tôi ngồi dựa lưng vào thân cây khế, dưới bóng râm xanh mát ngước lên nhìn trời xanh rất xanh ở trên cao mà mơ màng.

Thuở bé tôi hay mặc cảm nên sống khá đơn độc, ít nói, ít bè bạn thường chơi chỉ một mình. Ở trường tôi chơi thân chỉ mỗi mình Mai, Mai là bạn học với tôi từ trường cô Tý lớp vỡ lòng lên đến lớp Năm ( lớp 1 )hai đứa cùng học chung lớp, chung trường, chung bàn cùng học thêm ở trường ông hai Ngô ở khu 2 nữa. Nhà Mai ở trong hẻm, sau lưng nhà cậu Năm của tôi ở đường Trần cao Vân. Mai là con gái đầu sau M còn cả một bầy em. Ba M là lính VNCH, nhà M nghèo nhưng má M lại rất tươm tất cho con cái. Tóc trước M cắt bằng, sáng nào đi học M cũng được má thắt cho hai bím tóc hai bên, Mai lại trắng trẻo nên trông rất dễ thương. Còn tôi thì đen thui, tóc thả tự do trên đầu, tóc thì xoăn mà lại lười chải, lâu lâu dùng cộng dây su cột lên méo mó. Tôi cứ nghĩ rằng mình xấu xí nên tôi chẳng quan tâm đến hình dáng bên ngoài của mình tí nào. Vì tôi ít bạn nên mỗi lần Mai đến chơi nhà tôi ai cũng vui theo .Chị tôi giọng đầy mừng rỡ gọi vang lừng :

 

-T ơi con Mai bạn mầy nó đến kìa

 

Ba tôi thì chạy ra

 

-Đâu đâu bạn con T đâu , dô đây con .Ô bữa nay con T nhà mình có bạn rầu.

 

Thân với M nên tôi hay dẫn M về nhà chơi và dắt ra cây khế ở sau nhà. Hai đứa đào đất chôn những mảnh giấy viết tên mình dưới gốc cây khế rồi mơ màng, mai mốt đào lên sẽ biến thành nhiều quần áo đẹp... Chúng tôi chơi trò hoàng tử và công chúa, tôi dành làm công chúa vì công chúa xinh đẹp mà. Mai cũng thích làm công chúa và cũng giống công chúa nhưng M hiền lành không cãi được tôi nên đành chìu theo ý tôi. Một hôm hai đứa tranh nhau để trèo lên cây khế, M cho rằng hoàng tử thì được trèo còn công chúa phải ngồi im nhưng tôi không chịu. Công chúa TT mặc quần đùi áo thun ba lỗ lấn bạn để leo lên cây, kết quả M bị té xuống mặt va vào táp lô, miệng chảy máu và bể một cái răng cửa. M khóc bù lu.

 

-Tao không thèm chơi với mày nữa tao dìa tao méc má tao.

 

- Đừng đừng méc tao sẽ cho mày làm công chúa

 

- Hu hu!!công chúa như mày thì y như bà chằng, công chúa mà trèo lên cây mà xô hoàng tử rớt xuống hu hu !!..

 

- Nín đi mai tao cho mày coi bi toán đố

 

- Hu hu tao không thèm gì hết, tao dìa tao méc má tao !..

 

Nói như thế nhưng về nhà, M hiền lành tốt bụng của tôi đã không hề méc má. Thời ấy chúng tôi đã học lớp nhì nên đã thay hết hàm răng sữa và cái răng cửa bị bể của M đã theo M cho đến lớn. Từ đó tôi thấy thương M và hết lấn áp M như trước nữa, có gì ăn tôi để dành phần M, tôi bày M làm toán đố, tôi luôn che chở cho M mỗi khi bị con Cúc ăn hiếp, dù là tôi nhát gan không biết đánh lộn nhưng tôi ôm cặp cho M rồi hai đứa cùng chạy... Chúng tôi chơi thân với nhau và có rất nhiều kỷ niệm với nhau, cho đến năm cuối cấp của bậc tiểu học, tôi thi đỗ vào trường công Nữ trung học Quy nhơn, còn Mai thì rớt. Sau đó ba Mai lại chuyển công tác đưa cả gia đình đi luôn. Tôi xa M từ đó cho mãi đến bây giờ.

 

Thời gian trôi nhanh, bao nhiêu chuyện đổi thay trong cuộc đời, nhà cửa mọc lên cao và đầy. Cây khế ngày xưa đã bị đốn sạch từ khi tôi còn học tiểu học. Tình yêu và kỷ niệm mà tôi dành cho cây khế vẫn không phai mờ... Đến nay đã mấy mươi năm, tôi đã đi quá xa, đoạn đường ngày xưa ấy tất cả chỉ còn là hoài niệm mà thôi.

 

Khi đến tuổi về chiều, người ta thường bảo " Già rồi mà còn ham cái gì, già rồi có phải trẻ đâu mà mơ ước ". Thế nhưng tôi vẫn mơ nhiều lắm, trong giấc mơ của tôi, tôi đã mơ có một ngôi nhà có khoảng đất trống cho tôi trồng cây khế dù là cây khế cảnh cũng được. Và trong lòng tôi luôn mong ước gặp lại Mai cô bạn ngày xưa thuở ấu thời. Nhưng có lẽ ước mơ chỉ là mơ ước cho đến khi tôi đi đến giã từ ...

 

THÁI THANH

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 99098)
Về Mùa biển động... V ới đôi mắt tinh tường, cái nhìn thàng hậu (nhân bản) Nguyễn Mộng Giác đã xây dựng lại cuộc đời của nhiều gia đình, nhiều nhân vật trong thế hệ những người đã sống hoặc lớn lên ở trong Nam, thời kỳ chia đôi đất nước... Là nhân chứng có con mắt bao quát và sâu xa, ông nhìn và viết lại xã hội miền Nam trước 1975, thuật lại biến cố Phật Giáo những năm 60, biến cố Mậu Thân thập niên 70, biến cố 30 tháng tư 1975, thuật lại cuộc di tản, thuật lại cuộc đời tha hương trên đất Mỹ.. .
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 96497)
Hồn tôi ngây ngây như người nhọc nhằn leo núi, lúc lên tới đỉnh chỉ thấy những khối đá tảng xù xì rêu phong, và nhìn trở xuống là một vực thẳm đầy mây". ( Tha hương , Văn Nghệ xuất bản 1989, trang 1849). Đó là hình ảnh nhà văn Nguyễn Mộng Giác với Mùa biển động.
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 72289)
M ùa biển động tập 5, Tha hương là tập cuối, dày nhất, hơn 600 trang, quan trọng nhất và được độc giả mong đợi, để biết số phận nhân vật sẽ ra sao, qua cuộc «đổi đời» tháng 4-1975.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85594)
H ồi xưa, mẹ tôi thường theo mùa mà gọi những người đàn bà bán hàng rong vào nhà để mua hàng của họ. Mùa sen, mẹ tôi mua sen để lấy nhụy ướp trà, mùa cà cuống, mùa cốm, mùa sắn dây…
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 91983)
T ôi có thể kể một câu chuyện giống như diễn tiến tự nhiên của cuộc sống. Tất nhiên điều đó không có hại gì cho sự nghiệp văn chương của tôi. Trừ phi tôi muốn dây dưa bằng những thứ ì xèo người ta gọi là vạ miệng. Con chữ giết người. Sự sứt mẻ tinh thần đem đến những mớ bòng bòng rắc rối. Và họa vô đơn chí sẽ có một vài kẻ bắt vạ không lương thiện. Họ làm tổn thương tâm hồn nhà văn của tôi.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 87853)
T ôi thật sự muốn viết đôi dòng tưởng nhớ anh Nguyễn Mộng Giác nhưng ngày qua bốn ngày, vẫn không viết được gì. Nhớ rất nhiều chuyện. Nghĩ rất nhiều chuyện. Âm ỉ âm u.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 90885)
T háng 10, năm 1999, lần đầu tiên tôi gửi bài cho báo Văn Học. Gửi thử thôi. Không có hy vọng báo đăng. Một vài cây viết kỳ cựu trước 1975 bảo tôi, Văn Học, Văn “tuyển” bài lắm. Có người còn dọa, làm thơ phải biết “nhậu”, viết văn phải biết xã giao, phải có quen biết, có gửi gắm,… Đóng cửa như tôi thì viết có mà để giun dế đọc.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 78096)
Một phóng sự ngắn về nhà văn Nguyễn Mộng Giác, người vừa ra đi trong sự tiếc thương của bằng hữu. Mời quý vị theo dõi trong phóng sự sau đây  (video 3 phút).
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 99988)
V ì người tụng một thời Kinh Tôi đi rước nắng về in hiên trời Chiều trông chiều vẫn thảnh thơi Tôi đi hái thuốc về in hiên nhà...
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85019)
T ừ xưa tới nay chúng ta cứ nghĩ rằng sở dĩ con người biết đọc là vì i biết nói, nghĩa là biết tạo ra ngôn từ và phát biểu - còn thú vật vốn không biết nói thì làm sao biết đọc cho được. Thế mà các nhà nghiên cứu phòng thí nghiệm khoa tâm lí và khả năng nhận thức gọi là laboratoire de la psychologie cognitive thuộc trung tâm nói trên, chỉ sau một tháng rưỡi trời khảo sát, đà có thể phủ định điều mà chúng ta hằng tin chắc, khẳng định ngược lại rằng loài vượn babouin tuy không biết nói nhưng biết đọc hẳn hòi.