- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHÙM THƠ THÁNG NĂM

15 Tháng Năm 20196:33 CH(Xem: 19913)



Lưới - photo UL
Lưới - ảnh UL

1.- Giấc mơ thiên đường

 

Ngủ một giấc đi em

sáng mai hẳn dậy

ai làm bí thư chủ tịch

ai bán hàng rong cũng vậy

anh tin rằng hơn chín mươi triệu dân đất nước này

không người nào dám bỏ cuộc

hoặc cán đích

hoặc nửa chừng buông súng

đều phải qui hàng trước vạch áo cơm

 

Ngủ một giấc đi em

mọi thứ sẽ tốt hơn

trước khi loa phường khoan thai nhịp điệu chào buổi sáng

xe tải lao nhanh vào thành phố sau khung giờ khống chế

tiếng chổi tre sột soạt

chị lao công quẹt giọt mồ hôi ngày hôm qua mặn chát

nấp dưới ngọn đèn đường

bầy thiêu thân nức nở nguyện cầu cơ may hóa kiếp

 

Ngủ đi một giấc thật sâu

biết đâu ước mơ thiên đường mở cửa

cơn ho mãn tính thưa dần

trước khi bản nhạc không lời réo rắt

trẻ em tung tăng đến trường chẳng cần đeo ba lô nặng trĩu

cô giáo ra tận cổng chào đón học trò

nở nụ cười đôn hậu

từng sợi nắng mai quấn quanh cột cờ cả gió

 

Hồi chuông giáo đường đánh thức

chủ nhật điềm nhiên

ngày của riêng mình

con đường tình yêu

từ chợ truyền thống đến siêu thị lác đác tờ rơi khuyến mãi giảm giá

chiếc lá vàng giữ chân người khách cuối cùng

trong tour du lịch xuyên á

em tự tin vào mạng 5G

gõ dùm anh từ khóa "miễn phí"

thuộc loại đắt nhất hành tinh

có ngay chức danh

bí thư chủ tịch


Bình Địa Mộc  

Sài Gòn, 5.2019

 

2.- Viếng mộ song thân

 

Ba mẹ nằm đây

nơi yên nghỉ nào cũng vậy

khác nhau chỗ cõi lòng thanh thản

linh hồn siêu thoát

chỗ bọn trẻ chăn trâu ngồi hát

chị cắt bổi ghé qua quẹt ngón tay thành mã

con chồn hương tinh anh

xạ hương thơm nồng

 

Con trai tuổi ngoài sáu mươi khắc khoải

đường về quê dập duềnh

cơm áo liêu điêu

mỗi lần qua suối thấy mẹ còng lưng bắt ốc

qua ruộng thấy ba lưng trần trùi trụi

lẫm lũi be bờ

cuốc đất lật cỏ

qua cánh đồng thấy đàn cò nhởn nhơ gốc rạ ãi mùi thuốc súng

 

Con nay đã có cơm ăn

áo mặc

chỗ ngã lưng sau ngày dong duổi

một gia đình nhỏ sớm hôm đi về

một hạnh phúc đơn sơ vun vén

có niềm vui pha nỗi buồn sơn cước

lấm tấm mồ hôi ba

lẫn nước mắt mẹ

 

Con đi đây

sang năm lại về

kể ba mẹ nghe câu chuyện thành phố thông minh

chính quyền thân thiện

phủ sóng mạng 5G

giám sát mọi hành vi công dân

cái xấu biến mất

nhường chỗ cái đẹp

kịp thời phát huy

con hứa sẽ tiếp tục nhìn xuống

để sống

để đi

để khỏi ngã

 

Bình Địa Mộc
Nông Sơn, 5.2019

 

3.- Ai thắng ai?

 

Tôi biết chắc một điều

Anh sẽ tiến thẳng vào Sài Gòn

Bởi vì không có con đường nào khác

Còn tôi chạy ngược trở ra

Do quá trình nhầm lẫn giữa đường và ngõ

Giữa phố và làng

 

Anh quân phục đàng hoàng

Tay cờ tay súng đi về phía dinh Độc Lập

Còn tôi cởi áo tháo giày thậm chí quăng luôn cả súng

Chỉ giữ lại chiếc quần đùi

Khi hết khả năng phân biệt giữa công và tội

Giữa bạn và thù

 

Tôi biết anh sẽ chải lại mái đầu

Đứng trước gương soi để nhận ra mình là ai

Trong ngày ba mươi tháng tư lịch sử

Còn tôi chạy vào nhà dân xin tô cơm nguội

Chẳng cần biết mình là ai

Vì ai muốn sống cũng cần phải ăn

 

Anh chuyển sang làm cán bộ

Lãnh đạo nhân dân xây dựng Chủ nghĩa Xã hội

Tôi làm tù binh tập trung cải tạo

Quay ngược lên rừng cuốc đất trồng khoai

Mãn hạn tù tôi được tự do

Người Mỹ cưu mang trở thành Việt kiều Cộng sản

 

Bây giờ con anh con tôi

Sống chung trong một quốc gia Tư bản, đi cùng chuyến xe bus

Học chung trường đại học, nghiên cứu chung kẻ thù

Kết luận chung chiến tranh bắt đầu từ người đàn ông chưa vợ

Không xác định giữa đàn bà và con gái

Giữa sinh lí và sinh tồn

 

Tôi biết bốn mươi năm qua có nhiều chuyện để nói

Nhưng bốn mươi năm sau liệu có nói nên lời

Khi con anh, con tôi trở thành chồng, thành vợ

Ông ngoại, ông nội

Ngồi đánh cờ tướng

Ai thắng ai?

Loay hoay cháu chỉ lên Trời!

 

Bình Địa Mộc
Sài Gòn, 4.2019

 

4.- Lạc đường

 

Những bước chân một thời hành quân

băng rừng lội suối

bám trụ giữ làng

bì bõm đồng sâu

mong đến ngày chiến thắng

đến ngày được mùa

ăn một bữa thật no

ngủ một giấc thật sâu

mơ giấc mơ Thánh Gióng

 

Bây giờ không lẽ quay lại

hất đổ chén cơm của mẹ hẳn còn nước mắt

đá văng tượng đài của cha hẳn còn vết máu

giẫm nát con đường bê tông của chú bác cô dì

chưa đủ cứng

đủ dày

đủ rộng

trên những ngôi làng thai nhi

 

Xin đừng biến những điều không lẽ thành có lẽ

đừng cả vú lấp miệng em

đừng thức dậy lúc nửa đêm

ma mị

vểnh tai

nghe ngóng

ai gõ cửa gọi tên

ai giương súng bóp cò

ai khăn gói ra khỏi ngôi nhà

nơi lưu giữ bao nhiêu kỷ niệm

bao nhiêu thế hệ

chất chồng mồ hôi nước mắt

 

Những bàn chân lạc đường

xin hãy dừng lại trước khi quá muộn

để lắng nghe

tiếng suối róc rách

tiếng chày cắc cum

tiếng gàu lũng sũng

bên giếng nước trong

một đêm trăng gầy

hồi hộp đợi chờ…

 

Bình Địa Mộc
Sài Gòn, 4.2018 

 

5.- Ngược chiều cơm áo

 

Những chiếc xe chở hàng quá tải

vừa chạy

vừa canh chừng công an giao thông

người cầm lái lắng nghe âm thanh từ xa xăm vọng về

rổn rảng

leng keng

lách cách hồi chuông nhà thờ sáng chủ nhật

 

Những chiếc xe chở hàng cồng kềnh

vừa chạy

vừa canh chừng người đi bộ

tài xế nheo mắt nhìn hàng cây xám xịt sau lưng

kiệt sức đuổi theo

cảm giác rờn rợn

ma quái

kinh hoàng

xuất hiện trước vô lăng

 

Những chiếc xe khách chở tăng số người qui định

vừa chạy

vừa đếm tiền

vừa nghe điện thoại

sẵn sàng dừng lại bắt vị khách cuối cùng trước khi tăng tốc

phảng phát mùi mồ hôi vắt ra từ tấm áo

mặc đi buôn

đi cày

vào phân xưởng vận hành máy móc

vá lỗ thủng ngôi nhà xuống cấp trầm trọng

 

Và những chiếc xe nằm bẹp dí giữa đường

chết máy

hết xăng

đứt thắng

chờ cơ hội tiếp tục cuộc hành trình dang dở

người phụ lái làu bàu

gấp tờ báo nhàu bấn thông tin ném vào ký ức sơn dầu

 

Thỉnh thoảng tôi đi ngược chiều

trong điều kiện bất hoặc khả dĩ

vì kẹt xe

con lươn

váy ngắn

chợt nhận ra mình dật dờ đối diện

ánh sáng mơ hồ thành phố lúc về đêm

 

Bình Địa Mộc
Sài Gòn, 4.2019

 

6.- Thưa em!

 

Anh chưa muốn làm bảng tổng kết tháng Tư

Thề có Chúa

Trước khi chết con người vẫn sống đàng hoàng tử tế

Trước khi hỏa hoạn xảy ra

Cánh rừng

Ngôi đền

Chung cư

Vẫn còn nguyên vẹn trong vòng tay hạnh phúc của gia đình

Trong nụ hôn nồng nàn của những kẻ yêu nhau

 

Anh xin thề

Trước khi cơn bão bất ngờ ập đến

Ngôi làng vẫn đằm đã nằm yên bên dòng sông xanh biếc

Con đường vẫn uốn lượn quanh co mỗi bận đi về

Hàng tre réo rắc tiếng chim

 

Anh xin lỗi

Trước khi cướp của giết người

Hiếp dâm

Phê ma túy

Nghi phạm là một công dân gương mẫu

Một thanh niên hiền lành

Hay ở trường học

Trước khi lột quần áo

Túm tóc bạn đánh hội đồng như phim xã hội đen

Em ấy là nữ sinh học giỏi

Hạnh kiểm tốt

 

Nhưng anh sẽ không nói gì

Kể cả chém gió trên facebook

Rằng trước khi tham nhũng

Đồng chí ấy là cán bộ lãnh đạo xuất sắc

Là đảng viên trong sạch

Là hồng phúc của dân tộc

Hoặc trước khi ấu dâm

Ônh ấy là Bí thư Đảng ủy

Là Phó viện Kiểm sát Nhân dân thành phố

 

Anh hứa

Sẽ giấu kỷ bí mật này đến cuối đời

Không cho má Bảy

Tiểu đội trưởng Thanh niên xung phong biết

Không cho bác Năm

Trung đoàn trưởng Lực lượng vũ trang nhân dân hay

Không cho em gái giao liên

Mười ba tuổi bỏ nhà đi theo cách mạng rõ!

 

Sài Gòn, 4.2019

Bình Địa Mộc

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36429)
T rong ký ức em, trong giấc mơ về anh và lúc giật mình về cô gái mang giày đỏ Ừ quên, chuyện tình mình chỉ có thế Thôi, em giấu bầu ngực căng tròn sau chiếc áo ngực hình cánh bướm Em giấu bí mật đôi mình trong câu chuyện với người đến sau…
19 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 34399)
C hiếc xe hơi sang trọng hẳn chở một cán bộ quan trọng nào đó về xã tham quan hoặc công tác, anh Chấn nghĩ vậy và cuống quýt bắt con trâu cố vượt qua đám sình lầy để nhường đường cho xe ô tô. Anh Chấn lo sợ, mồ hôi đổ ra ướt đầm lưng áo.
18 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 35664)
T ôi đưa tin Nhà văn Phạm Viết Đào bị bắt lên blog Đưa tin mà vẫn không tin Một nhà văn bị bắt Cũng như tôi đã không tin một nhà báo bị bắt có tên là Trương Duy Nhất. Ôi đất nước tôi "Chơi công an đi bắt quân gian/ béng beng"
16 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38623)
LTS: Khánh Trinh là bút danh. Có lẽ Khánh Trinh là người viết trẻ nhất trong Tạp chí Hợp Lưu hiện nay. Khánh Trinh sinh ngày: 30/08/1991. Quê ở Quế Sơn, Quảng Nam. Hiện là Phóng viên truyền hình tại Sài gòn. Thơ của Khánh Trinh lạ một cách tự nhiên và nồng nàn như tuổi trẻ…Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những sáng tác của Khánh Trinh đến với quí độc giả và văn hữu khắp nơi. (TCHL)
16 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 27202)
" ...Có thể coi đây là bài viết cuối cùng của nhà báo Vũ Ánh. Và cũng là một "tình cờ định mệnh", chủ đề của bài là tự do báo chí, một vấn đề ông quan tâm hầu như suốt cuộc đời làm truyền thông của ông. Chúng tôi xin đăng lại bài này như một nén hương kính viếng ông, đồng thời bày tỏ, qua ngòi bút của ông, niềm ao ước sớm có tự do báo chí trên đất nước Việt Nam.” (Diễn Đàn Thế Kỷ)
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 24283)
Vô cùng thương tiếc Nhà báo Vũ Ánh  Vừa tạ thế tại quận Cam, California, U.S.A. vào ngày Thứ Sáu, 14 tháng Ba, 2014. Hưởng thọ 73 tuổi.
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 32027)
Sống trọn vẹn đời mình như đã muốn, phải là, điều ấy đẹp như một bài thơ dù là bài thơ đắng. Xin mượn lời Vũ Hoàng Chương tiễn một nhà thơ để giã biệt Vũ Ánh: Người thơ nằm xuống đó hiên ngang Như một câu thơ trắng thẳng hàng Đẩy mãi bàn chân tìm đất đứng Ngoài ba chiều cũ sắp tan hoang .
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36222)
N hững ngày này, năm Bảy Lăm, tháng Ba, ”Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh”. Đơn vị tôi là một tiểu đoàn Địa Phương Quân (TĐ 497/ ĐP Tiểu Khu Châu Đốc), vẫn trấn đóng trên ngọn 554 thuộc núi Giài, Thất Sơn, Châu Đốc. Bộ Chỉ Huy đặt tại Ba Xoài.
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 46728)
Với đại đa số người Việt đương thời, chẳng có gì quí hơn một cuộc sống no đủ, yên lành. Luật sinh tồn là khuôn thước có hàng ngàn năm lịch sử. Giấc mộng độc lập, tự chủ người Việt nào chẳng thầm mơ ước. Nhưng những người có viễn kiến không thể không nhìn về giai đoạn hậu-thuộc-địa. Một nước “độc lập” trên giấy tờ, truyền đơn, khẩu hiệu—nhưng thực chất độc tài, chuyên chế, nghèo khổ, lạc hậu, người cầm quyền trở thành những kẻ cướp ngày, công khai có vũ khí và được “luật pháp” bảo vệ—chưa hẳn đã đáng mong ước, trông đợi hơn một chế độ lệ thuộc ngoại nhân. Đó là chưa nói đến hiểm họa đời kiếp từ phương Bắc.
14 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31569)
V ũ Ánh là một nhà báo yêu nghề và say mê với công việc. Ông qua đời tại phòng làm việc tại tư gia; bài báo cuối cùng của ông mang tựa đề "Hà Nội vẫn chưa đủ niềm tin cởi trói báo chí," được gởi đến Nhật Báo Người Việt lúc 11:37 phút sáng của ngày cuối cùng trong cuộc sống ông. Bài báo được đăng trong trang A1 của số báo hôm nay, trên mục “Sổ Tay” hàng tuần.