Vắng 8
Không có nỗi đau nào dịu đi
Không có nỗi đau nào là kết thúc.
Cuộc ngày thì cứ kéo dài
Thế nên chúng ta chồng chất.
Không có yêu thương nào là bắt đầu
Không có yêu thương là vĩnh cửu
Chúng ta dối lòng nhau
Để rồi tự dối mình thành thật.
Hôm qua em về bằng nước mắt
trong cơn mê của tôi
những giấc mơ đã rời rụng
trong một buổi sáng nắng ngời.
Nơi giấc mơ vừa rụng xuống
Là chỗ phơi nắng của mèo lười
mùa thay tóc lòng đã cạn
xiêm y nào đã lơi.
nắng quái qua ngày kí ức
hồ ly thẳng tắp trăng xanh
có giọt máu vừa lăn khỏi
khóe mắt- và rơi tan tành.
PHƯƠNG UY
ly 14
Khi mùi hương tường vi đã khánh kiệt trong những giấc mơ
con hồ ly đơn độc trên sa mạc ngừng lại những cuộc tìm kiếm
những mũi tên sẵn sàng bật ra khỏi chiếc cung lần lượt gãy nát
tro cốt hoa hồng lại được niêm kín vào trong những ngôi mộ
người lữ hành trở về trong những chiếc hôn mệt mỏi
vòng ôm siết hoang vu
có thể nào để dừng lại một cơn bão?
tôi nói với tôi trong những giây phút cuối cùng
nỗi buồn đã lật lọng khi phủ đắp mọi thứ không thương tiếc trong tấm nhung đen tối ám
những buổi tối với mùi thơm của hương nhu cũng không còn nữa
chỉ còn cuồn cuộn mùi người hôi hám trào trong cách mạch phố
lúc này em ở đâu?
trong đặc quánh đầy thô bạo của cô độc
con hồ ly trở mình nhỏ những giọt nước mắt xanh biếc
ngôn từ là thứ trí trá không thể hồi đáp
những dòng tin nhắn tưởng tượng cũng không được hồi đáp
tôi nhặt lên sự câm lặng của mình giữa những tối tăm
" hãy vặn nhỏ lại mọi thứ: âm thanh của những tiếng nấc hụt hẫng giữa đêm , tiếng chim trong bụi mận gai của một cuốn tiểu thuyết xa xưa nào nào đó đó..."
em có còn trả lời tiếng tôi gọi em từ giữa đêm thâu?
PHƯƠNG UY
26.2.19
Xưng tội 2
Nhiều ngày qua mình đã chuốt nhẵn đầu lưỡi mình
Đâu còn lời chi gai nhọn
Mình mài mòn những giọt nước mắt
Có còn chi phải xót xa
Mình đâu thể khóc trước đôi bàn chân mẹ già
Suốt ngày ngâm nước ăn chân từng vết hà lỗ chỗ
Người cha đã chết đuối vẫn còn cố
giữ chặt tay đôi dép nhựa trắng để dành cho con
Từng ngày qua mình đã chuốt nhẵn đầu lưỡi mình
Hát lời dễ nghe nói lời dễ nuốt
Mình bày trẻ con mỗi ngày đi học
Nói những nghĩa nhân bằng câu chữ nhập nhằng
Mình cứ tưởng rằng
Vậy là đã khôn đã là thời cuộc
Mình tập nhắm mắt
Khi bước ra đường
Nhiều ngày qua mình tự chuốt nhẵn đôi mắt mình
hoá thành trong suốt
không còn tâm tư không còn phản chiếu
day dứt cõi đời mình để lặng câm
mình từng làm ngơ trước những trăm năm
trước những bơ vơ bao bàn tay nhỏ
trước bọt nước đen tuôn ở đầu ngọn sóng
sóng biển quê hương mình
Nhiều ngày qua mình vẫn cứ cố ngẩng cao đầu
trước bao điều vũ nhục
vì mình sợ rơi đi vương miện
vòng triều thiên không có thật bao giờ
mình quên mất mỗi sớm mai ra mình vẫn đang ngồi chờ
ngày diệt vong kề cận đến
PHƯƠNG UY
Vắng 5
Không phải được lựa chọn
Sự im lặng
và tịch nhiên vô bờ
Mà cứ tù từ mà chìm xuống
rất sâu
rất tối
ở đấy
không kể nói được gì
là bị bắt buộc
phải im lặng
hoặc
Cũng không phải được lựa chọn
có thể tung hô theo ngôn ngữ của những chiếc búp trên cành
ưỡn ẹo
vỡ ra những ngoa dụ
là những khúc ( không phải đồng dao) mà miệng đã thuộc lòng
hoặc là
ở đấy là im tiếng
vô biên
PHƯƠNG UY
Vắng 4
Nằm xuống
Và nhắm mắt
Bao lời tuyệt vọng cũng không ngăn nỗi buồn cứ đến
Bỏ và đi
Nằm xuống
Và khép miệng
Những lời hi vọng chẳng nên nói ra
Vết rình rập còn xanh trên rêu đá
Sự dọa dẫm lũng sâu cây rừng
Rưng rưng gió núi mù sa
Nằm xuống
Và lịm đi
Đừng nói
Cũng đừng khóc
Chúng ta đã mất nhau lâu rồi
Câu thơ xanh đỏ tràn kín cựa
Tóc bạc da mồi
Nỗi bi ai còn kín trên môi
Đừng nói
Đừng hỏi
Đừng thắc mắc
PHƯƠNG UY
- Từ khóa :
- PHƯƠNG UY