- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ CÓ NGÀY ĐI LẠC

09 Tháng Giêng 20198:38 CH(Xem: 23633)


NGUYEN THI KIM LAN -2018R
Nhà thơ Nguyễn Thi Kim Lan - 2018

GẶP NGƯỜI TRONG MỘNG ANH

 

Đưa tay em nắm bàn tay
Người yêu anh đã bao ngày dấu yêu
Lối xưa dù đã xanh rêu
Vẫn phong hương của những chiều anh mong


Bụi cúc tần khúc ngõ cong
Làn mưa bay với triền sông hôm nào
Gió mưa, biển động, sóng gào
Mỏng manh tình biếc ném vào nát tan


Xa người anh mới gặp em
Thơ xưa hong nắng bên thềm gửi trao
Khóc người trong giấc chiêm bao 
Thơ mang đau lạ thấm vào vui quen


Cầm tay người thuở chưa em
Đong đầy không chỉ tình riêng chúng mình.

 

 

Nguyễn Thị Kim Lan

Tháng 1.2019

 


BÀI THƠ VĂN XUÔI CUỐI

( Kính viết về K.T.)

 

 

Anh là hoạ sĩ, là nhà thơ, là nhà viết truyện. Anh lội đến miền nghệ thuật 
từ bùn máu chiến tranh. 
Thay vì học xướng âm học vẽ, như bao chúng ta, anh học bắn súng và học thù hằn. 
Không ai ra khỏi được bầu trời này. Ngay đến Chúa cũng treo mình trên đinh ác, đổ máu ròng trên những điều răn .

 

Anh đi khỏi trận chiến như ta nhưng rẽ về ngả khác. Anh học tẩy trần bằng thơ bằng nhạc, lam lũ bần hàn đi qua mang vác, kiềm toả căm thù đổi bằng bao dung. Mất mát thanh xuân hoá thành gấp gáp.

 

Rồi như đá vào ngày êm mát, bỗng mồ hôi thác lũ trùng trùng. Anh đổ bệnh trên xe về miền chết. Bất kể vân yêu cứ mướt mát xanh. Không thể pha màu không thể vẽ tranh. Không chạy ù vào sân vung rìu chém đá, ở bệnh viện đêm ngày mệt lả.


Anh viết bài thơ trên nỗi long lanh.
Nào có thể mang đi xa mãi, dẫu bạc
vàng dẫu mái tóc xanh. Đem hết cả nhựa con tim ròng chảy, anh vẽ yêu tràn nên bức anh!

 

Tôi đến sau nhặt lên trang sách. Hứng câu thơ sương giọt đầu cành. Biết là tấc lòng anh bỏ lại. Tối bón hồn mình yêu tiếp anh!

 

 

Nguyễn Thị Kim Lan

Tháng giêng 2019

 

NGÀY ĐI VẮNG

 

 

Chẳng có quyền gì hôm nay em được nghĩ đến mình 
Hôm qua tưởng niệm ở Việt Nam và Campuchia
Bao nhiêu người chết không 

còn tìm được cốt 
Tác giả Khúc hát sông quê đã ra đi sau những ngày ốm mệt
Dù ông khiến ta thao thiết 

mỗi hạt vừng 
Dù đã vỗ dạt dào ta bé dại lớn khôn 
Khi về đến ngực đời mà úp mặt
Phận mọn một con người 
Cái đa đoan của cả lớp người 
Đôi má heo hon của thơ ca tháp ngà hay tục luỵ.


Vào một ngày ủ ê như thế
Bỗng liêu xiêu trắng muốt bóng cò 
Bóng cò lặn lội
Không dành yêu em, anh không có tội 
Em ngược đò đầy em phải đa đoan
Mẹ cha xác xơ lội suối băng ngàn 
đem về nuôi con miếng bùi miếng đắng
Tổ quốc trẻ thơ có ngày đi lạc 
Yêu mà quặn nỗi mồ côi.

 

Anh không yêu em cứ thắm thiết

yêu người
Không thuộc về anh, em tìm ra bể 
Nhớ mẹ nhớ cha tím vườn hoa khế 
Đất nước máu ròng chung thuỷ mà 

ôm

 

Cây hồng xanh cứ thế mà thơm
Xanh cứ thể vì người mà kéo mật
Em vẫn lại vì anh mà vui hát 
Mưa soi trời đâu kể lẽ thiệt hơn


Nguyễn Thị Kim Lan

 

 

MI THỨ MÙA KHÔNG

 

Anh đến vào đêm giao thừa
Những giọt mưa rơi như phím đàn mê mải
Ngón lỡ chạm tay xoá mùa đông năm ngoái 
Có mùa nay không còn đang rối bời.

 

Em nhớ tiếng rơi nụ cười 
Đâu va vào mùi cà phê tàn đêm cổ tích
Em ở bên tường mưa run vì rét
Biết anh đang viết câu thơ hong ấm ngón mùa.

 

Quá nhiều tháng năm anh không biết em chờ 
Sao anh nghe giọt trong veo 

trên mái 
Sao cúi lượm tiếng đêm thơ dại 
Tiếng rơi bay lên bay lên.

 

Hai hôm nay trời đỡ lạnh hơn 
Nhưng lạ thay thà rằng cứ lạnh 
Tiếng mưa tan đi đâu đi đâu 
Những trang sách giở ra mấy mươi lần gấp lại.

 

Tên anh trên màn hình điện thoại 
Điện thoại nóng đến kiệt pin 
Cuộc tránh đi dùng dằng thành bại 
Rồi như kinh điển kiếm tìm.

 

Thật ra những được mất vô lường 
Thơm đến nỗi loài hoa không có thực 
Em thích nhớ chiều xưa anh thao thức 
Trao em bài mi thứ của mùa không.

Nguyễn Thị Kim Lan

 

 

 

 

NÀY EM, YÊU EM

( Tặng Lyna Tran, Thi Dung , Dung Văn yêu dấu)

 

 

Thì em hãy cứ quên anh nhé
Quên cuộc tình phai trong nắng ong
Cứ quên mùa cũ làn hương héo 
Cứ gửi buồn đau anh thức trông.

 

Thì em hãy cứ tin đi nhé
Tin những ngày sương ta đã trong
Tin con tim vỡ từng xanh mướt
Tin phiến đi trầm trên bước mong.

 

Thì em hãy cứ vui lên nhé
Đến uống tình anh vươn lá xanh
Hãy vin mùa ngọt anh dâng trái
Để khép mi hoen giấc mộng thanh!

 

Nguyễn Thị Kim Lan

 


BÙA YÊU

 (Tặng Ban Mai, Bảo Đan và các Thanh Xuân)

 

Này anh 
Hãy hứa cùng em
Nghe em xong lòng không bối rối
Nghe em xong đừng tin em vội
Nghe em xong nhớ bỏ đi ngay.

 

Nhắm mắt nào 
Em sẽ nói đây
Lời đầu tiên bằng non sắc lá
Anh hé mắt thì anh hư quá
Hồn không xanh em sẽ buồn anh.

 

Lời tiếp theo 
Nói qua âm thanh 
Hai tay nhớ bưng tai anh nhé 
Anh nghe không nụ mưa đang hé
Trên mấy tầng u uất bão giông.

 

Em lặng im rồi anh có biết không
Điều muốn nói em gõ vào mơ khát 
Bài ca đêm nồng nàn sóng biếc 
Viết xong rồi 
Em xoá hết
Bằng không!

 

Nguyễn Thị Kim Lan

 

 

 

Ý kiến bạn đọc
10 Tháng Giêng 201910:44 SA
Khách
Tuyệt vời lắm em!
10 Tháng Giêng 20198:35 SA
Khách
Thơ cô Lan viết về tình yêu có cái mãnh liệt, trong trẻo của tuổi thanh xuân; có chút da diết, khắc khoải của nỗi cô đơn đi tìm sự đồng điệu; có sự đau đáu, day dứt trước nhân tình thế thái của một trái tim nhân hậu, bao dung. Đọc thơ cô, ở bất kì bài nào cũng có câu thơ, hình ảnh, chữ khiến ta bị ám ảnh khó quên!
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 106476)
L ịch sử Việt Nam có không ít những nhân vật lớn với tầm vóc tạo dựng thời đại mà cuộc đời của họ tự nó đã là những pho tiểu thuyết. Song rất tiếc, cho đến nay tiểu thuyết lịch sử Việt Nam mới chỉ dừng lại ở sự khai thác có tính chất minh hoạ lịch sử về một vài giai đoạn và một số khía cạnh của những nhân cách văn hoá lớn này...
22 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 105164)
K hi tôi viết những dòng chữ này, thì ở Nam California gia đình và thân hữu của nhà văn Nguyễn Mộng Giác đang tiến hành những nghi thức cuối, tiễn anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Trước đây gần hai năm cũng tại địa điểm này, cũng những thân hữu này, đã tiễn đưa nhà văn Cao Xuân Huy trong chuyến đi chót cùng của đời anh. Nguyễn Mộng Giác là Chủ nhiệm kiêm Chủ bút đầu tiên và Cao Xuân Huy là chủ nhiệm kiêm chủ bút cuối cùng của tạp chí  Văn Học ...
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 107175)
N guyễn Mộng Giác sinh năm 1940 tại Bình Định, trong một gia đình gồm 7 anh chị em. Ông là người con thứ hai. Cha ông, một nhà giáo trong thời Pháp thuộc, thưở nhỏ ông cắp sách theo cha đi nhiều nơi vì thời gian đó nhà giáo luôn được thuyên chuyển công tác liên tục. Ông thừa hưởng nếp sống mô phạm từ cha mình.
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 99022)
Về Mùa biển động... V ới đôi mắt tinh tường, cái nhìn thàng hậu (nhân bản) Nguyễn Mộng Giác đã xây dựng lại cuộc đời của nhiều gia đình, nhiều nhân vật trong thế hệ những người đã sống hoặc lớn lên ở trong Nam, thời kỳ chia đôi đất nước... Là nhân chứng có con mắt bao quát và sâu xa, ông nhìn và viết lại xã hội miền Nam trước 1975, thuật lại biến cố Phật Giáo những năm 60, biến cố Mậu Thân thập niên 70, biến cố 30 tháng tư 1975, thuật lại cuộc di tản, thuật lại cuộc đời tha hương trên đất Mỹ.. .
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 96416)
Hồn tôi ngây ngây như người nhọc nhằn leo núi, lúc lên tới đỉnh chỉ thấy những khối đá tảng xù xì rêu phong, và nhìn trở xuống là một vực thẳm đầy mây". ( Tha hương , Văn Nghệ xuất bản 1989, trang 1849). Đó là hình ảnh nhà văn Nguyễn Mộng Giác với Mùa biển động.
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 72142)
M ùa biển động tập 5, Tha hương là tập cuối, dày nhất, hơn 600 trang, quan trọng nhất và được độc giả mong đợi, để biết số phận nhân vật sẽ ra sao, qua cuộc «đổi đời» tháng 4-1975.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85540)
H ồi xưa, mẹ tôi thường theo mùa mà gọi những người đàn bà bán hàng rong vào nhà để mua hàng của họ. Mùa sen, mẹ tôi mua sen để lấy nhụy ướp trà, mùa cà cuống, mùa cốm, mùa sắn dây…
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 91929)
T ôi có thể kể một câu chuyện giống như diễn tiến tự nhiên của cuộc sống. Tất nhiên điều đó không có hại gì cho sự nghiệp văn chương của tôi. Trừ phi tôi muốn dây dưa bằng những thứ ì xèo người ta gọi là vạ miệng. Con chữ giết người. Sự sứt mẻ tinh thần đem đến những mớ bòng bòng rắc rối. Và họa vô đơn chí sẽ có một vài kẻ bắt vạ không lương thiện. Họ làm tổn thương tâm hồn nhà văn của tôi.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 87787)
T ôi thật sự muốn viết đôi dòng tưởng nhớ anh Nguyễn Mộng Giác nhưng ngày qua bốn ngày, vẫn không viết được gì. Nhớ rất nhiều chuyện. Nghĩ rất nhiều chuyện. Âm ỉ âm u.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 90798)
T háng 10, năm 1999, lần đầu tiên tôi gửi bài cho báo Văn Học. Gửi thử thôi. Không có hy vọng báo đăng. Một vài cây viết kỳ cựu trước 1975 bảo tôi, Văn Học, Văn “tuyển” bài lắm. Có người còn dọa, làm thơ phải biết “nhậu”, viết văn phải biết xã giao, phải có quen biết, có gửi gắm,… Đóng cửa như tôi thì viết có mà để giun dế đọc.