RU OAN
gối đầu lên chân em đi
khép ngoan anh nhé rèm mi lặng buồn
em lần khuy áo mà thương
sâu trong lồng ngực anh dường như đau...
gánh nơi sợi tóc phai màu
bao nhiêu bạc bẽo và bao phũ phàng?
nghiêng lòng gởi chiếc hôn sang
bao nhiêu ấm đủ xua tan rã rời?
hôn ru...mà mắt cay rồi
bao nhiêu năm vắng lạc loài phận nhau
muộn màng...mai dẫu về đâu
cũng xin còn phút ngả đầu mênh mang...
là dăm ba phút lỡ làng
em ru anh, để ru oan đời mình!
Đinh Thị Thu Vân
CAO XANH GIÓ, CAO XANH LỒNG LỘNG NHẮC...
qua mấy vòng quay dãi dầu rồi, mà chúng mình sao chưa nhận ra nhau
ngày đang cạn
em vẫn mong mải miết
xa vạn dặm hay kề cận bến?
hồn yếu đuối đôi lần ngộp choáng
đom đóm chập chờn hoa mắt đêm thâu
không biết anh đâu - nhiều khi em lạc gót
chân thẫn thờ nhầm lẫn nông sâu!
em vẫn thiếu anh, ngay cả khi khuyên lòng ẩn náu
mượn chút tình hờ khép lại ước mơ đau
mượn chút tình rơi - xát muối nhịp tim trào
vẫn thiếu lắm một miền thương đồng vọng!
anh có vắng em không... chuỗi ngày yêu xáo động
chuỗi ngày cuồng tiếp tiếp chuỗi ngày hoang?
anh có thiếu em... những ngày không lẻ bóng
những ngày đôi ru thiếp những đêm tràn?
cao xanh biết chúng mình trôi dạt, biết
bụi mù bay mờ khuất buổi quay nhìn
cao xanh biết... đời ta đang trở rét
năm tận tháng cùng đặc quánh nỗi lênh đênh!
cao xanh gió, cao xanh lồng lộng nhắc
năm tận tháng cùng
đừng phụ
chút mong manh...
Đinh Thị Thu Vân
KHÓI VỠ
anh đâu biết em trôi như khói lượn
nhận ra anh, mà không thể tan vào
anh mây hoang, em làm sao ấm quyện
khói vỡ ra rồi, ngay khoảnh khắc cần nhau!
Đinh Thị Thu Vân
HỒN CỔ THỤ
1.
đất đã rạn... không cõi nào nương náu
phố không chờ...nhung nhớ tựa vào đâu ?
hồn-cỏ-non, em hôn suốt tuổi trăng sao
hôn vấn vít quãng đời anh mượt gió...
em hôn lá
lá ơi đừng rơi nữa
có một người xa biệt chẳng về đâu
lá vàng ơi đừng rơi nữa, em đau
sân cổ thụ như mắt anh dầu dãi úa !
sân cổ thụ có nao lòng viễn xứ
ba mươi năm
lơ lãng nỗi quay tìm
ba mươi năm
nhạt mờ cội rễ...
người lạc người
cổ thụ lạc hồn cây !
cây lạc mất hồn
thành phố lạc tương lai
biển Hồ lạc đâu rồi nhân ảnh cũ
bốt đờ sô lính trận lạc trùng khơi...
2.
không ai kể em nghe lời đất trối
bản hùng ca thôi đồng vọng đã bao giờ
và tổ quốc vật vờ thân tím tái
tổ quốc sững sờ, tổ quốc ngộp ngàn cay!
tổ quốc loạn những vòng tay đánh đổi
những nụ cười chua chát ngổn ngang say
tổ quốc thênh thang...người đi không về lại
bốn ngàn năm mà lạc mất chân trời!
bốn ngàn năm đành đoạn xa rời
đêm vượt biển mắt người đau đáu khóc
đêm vượt biển anh chọn rồi được mất
anh chọn rồi...dẫu chết chẳng cùng em!
3.
bao nhiêu hồn phách rã rời
cao nguyên còn chút lòng tôi trễ tràng!
hôn rừng, rừng đã hoang mang
hôn đồi, đồi đã lỡ làng sắc xanh
em hôn hiu hắt đời anh
biển xa trời cách - cũng đành rỗng trơ...
hôn hương...mà đắng môi chờ
hoa cà phê đã dường như xám buồn
chiều thung lũng lạnh hồn sương
ba dan đất đỏ gọi rưng rưng lời
hồn xưa cổ thụ không về...
Đinh Thị Thu Vân
- Từ khóa :
- ĐINH THỊ THU VÂN