- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

EM VÀ MÙA XUÂN SÀI GÒN

18 Tháng Hai 20159:32 SA(Xem: 32925)


XUAN
Xuân - tranh Đặng Hiền


CON CÓ CÒN ĐỦ SỨC ĐỨNG LÊN!

 

Còn yêu Sài Gòn hay con đợi người ta

Mà sao Tết chẳng chịu về quê cho nồi bánh Tét sau hè đỏ lửa?

Hòn Kẽm Đá Dừng vẫn còn đây, con cứ về mà gục đầu vào nức nở

Nếu quá đau mà chẳng dám nói thành lời                                                          

 

Con đừng có cố cười giữa chợ đời

Đừng cố che đôi mắt húp sưng bằng mớ phấn son dày đặt

Đừng cố viết bài thơ dỗi hờn 17

Mà đêm về cắn nát gối để người ta không biết con đau

 

Con đừng cứ nhìn xa xôi

Chiều chiều đừng có ra phi trường rồi lại tự an ủi lòng rằng chắc người chưa rỗi

Nếu người yêu con thì sẽ không để con mỏi mòn đợi

Sao con cứ yêu người hơn cả bản thân con!

 

Yêu nhau có năm bảy cách vẹn tròn

Mắc chi con cứ chọn cách làm cho mình thêm héo hắt

Nếu ngày mai con biết rằng dù có đợi đến cả đời thì cũng chỉ là vô vọng

Con có còn đủ sức đứng lên?

 

Về đi con…

Về chẳng phải để Tết quê thêm tròn

Cũng chẳng để gia đình đầy tiếng cười hay nồi bánh Tét bập bùng, hũ dưa hành giòn rụm

Con về đi, về và gục vào vai quê và khóc

Rồi vục nước sông Thu rửa cho sạch đa đoan

Con còn son và tuổi cũng còn xuân

Sao phải nhận về mình dông bão

Con về đi để lòng con bớt hanh hao như nỗi nhớ con trong mắt quê giữa chiều chếnh choáng

Rồi con cứ đi và lại mỉm cười

Nhưng…

Lần này là nụ cười hạnh phúc

Con nghe.

 

KHÁNH TRINH – SG 11h49 31/01/2015

 

 

KHI SÀI GÒN CHỈ CÒN LẠI MÌNH EM

 

Anh không về, Sài Gòn cũng giận

Phố lơ ngơ chẳng nhớ phải lên đèn

Người ta đi qua quên cả chào nhau

Nên nụ cười cũng trở nên lạc lõng

Anh không về, hèn chi hôm qua, hôm kia, hôm kia kia nữa

Con hẻm quen tự dưng nỗi chứng gập ghềnh

Bầu trời đêm nay chẳng thắp nổi vì sao

Mây cũng giận, khóc oà như trẻ con lạc mẹ

Anh không về, nồi cơm chẳng thèm đầy vơi nữa

Con chim non chẳng muốn tập chuyền cành

Ly cà phê giận nên cứ lạnh tanh

Trách em sao cứ ôm khư khư một mình? Người quen đâu? Đâu mất?

Anh không về nên Sài Gòn ngày mình yêu cũng bỏ đi hết

Chỉ có em vẫn má đỏ môi hồng

Chỉ có em lang thang giữa phố đông

Tự nhấm nỗi đau ăn mòn trái tim nhiều vết nứt

Em đâu sợ cô đơn

Em cũng chẳng sợ thiếu anh

Em chỉ sợ Sài Gòn của chúng mình giận dỗi

Em vẫn bước đi như ngày mai là thoát khỏi

Nỗi nhớ anh nát lòng mà phải nhắm mắt bảo rằng không!

KHÁNH TRINH – SG 10h19’ 31/ 01/ 2015

 

 

CON KHÔNG VỀ, NGƯỜI BUỒN LẮM PHẢI KHÔNG!

 

Con không về

Lại một mùa Tết vắng con

Năm nay ai phụ Người gói bánh?

Ai ướp hũ thịt thơm lừng cho ngày Tết đầy thêm?

Ai thay con cắm lọ bông trên bàn tiếp khách?

Mớ bông sau vườn, con vẫn thường gọi đó là kỷ niệm tuổi thơ…

 

Con không về

Ai lẽo đẽo sau lưng “Chừng ni đủ rồi, nhiều làm chi, phí lắm”?

Ai càm ràm trước mặt “Răng mà tóc bạc hết ri? Trời ơi, da dẻ chi chi mà nứt còn hơn dấu chưn chim mùa cạn…”?

Ai thay con đếm ngược từng giây để nguyện cầu cho Người sống vui thêm năm nữa?

Ai thay con à ơi hử hả hứa rằng năm sau con nhất định sẽ yêu?

Rồi lại quên…

 

Năm nay

Con lại không về

Con vẫn cong môi lên với cả Sài Gòn, cả người quê, cả một nửa thế giới rằng con yêu những bước chân đi rong, con yêu cái Tết ôm gối khóc hu hu giữa Sài Gòn xa lạ

Con vẫn váy đỏ môi hồng, nghêu ngao khúc hát buốt lòng người xa xứ

“Mẹ ơi con xuân này vắng nhà…”

Rồi lại úp mặt vào đêm

 

Con không về

Nhưng Người đừng lo

Sớm mai khi Sài Gòn thức giấc

Con lại má đỏ môi hồng, đôi mắt con lại vui như con nít lên ba được nhận quà năm mới

Và đôi môi của con

Lại cong cớn với cả Sài Gòn rằng con yêu những bước đi rong...

 

Người ơi

Con lại không về

Người buồn lắm, phải không?

 

 

 

CHO NGƯỜI TÌNH KHÔNG BAO GIỜ CƯỚI

 

Em chẳng tin vào ngày người nói lời yêu

Bởi em biết ngôn từ với người cũng trôi nhanh như ly rượu nồng trong đêm vàng khói thuốc

Ta có nắm tay nhau chặt đến bao nhiêu thì cũng đến lúc phải buông tay và quay bước

Em có khóc vật vờ thì cũng phải biết tự lau khô và điểm trang môi đỏ, má hồng

Vậy nên

Em chẳng tin

Để em giữ lại chút nước mắt cho mình

Anh biết không!

Em sẽ khóc giùm cho người đàn bà thay em vướng vào anh, rồi bước đi, và khóc…

Chúng em, những người đàn bà dễ yêu và dễ khóc

Dễ bị dối lừa nhưng rất thật tâm

Anh yêu

Tàn nhẫn như vậy anh có thấy vui không?

KHÁNH TRINH – SG 28/ 01/ 2015

 

 

BỞI KHI EM NỢ SÀI GÒN

 

Người ta nói SG chẳng có mùa thu

Vậy lá vàng, gió heo may là gì anh nhỉ

Người ta nói anh cũng từng mơ mộng lắm

Mình giống nhau, nên lỡ lạc vào nhau

Người ta nói em đến sau, nhưng là đến sau khi người ta đã đeo nhẫn cưới

Nên cuối cùng em phải đi trước, trước khi người ta buông rơi chiếc nhẫn của mình

Ly vỡ, bình rơi…

Người ta nói ngày mai, ngày kia, ngày sau đó nữa

Anh sẽ về

Có thể là SG cuối thu, đầu đông hay đương xuân, khi mai vàng góc sân nho nhỏ

Có thể em vẫn ngẫn ngơ đợi anh giữa phi trường, giữa SG, giữa góc Trung Nguyên với ly capuchino lạnh ngắt

Có thể em đã nắm tay người khác

Đó là cách để em quên

Người ta nói có thể mình sẽ chạm nhau

Giữa phố, giữa kỷ niệm xưa, giữa mắt nhau hay nơi mình đã gửi một lời hò hẹn

Nghĩa là vẫn có ngày gặp lại

Nhưng người ta nói em chỉ là người đến sau

Nghĩa là em sẽ không là gì cả

Nghĩa là dẫu có muôn ngàn lần chạm mặt

Em cũng phải giả vờ xa lạ

Hoặc vô hình

Như vậy, được không anh?

 

 

NHƯ CHƯA VƯỚNG BẬN BAO GIỜ…

 

Anh về rồi anh lại đi

Bỏ lại em với những đêm dài thao thức nhớ

Bình minh còn bỡ ngỡ

Hoàng hôn đã tím môi hường

Có cần nói thêm lời xin lỗi không anh?

Hay vò nát cọng ngò, trách hoa hồng nở muộn?

Em đếm những ngón tay còn hơi ấm của anh, vội vã

Dẫu đã thuộc trăm

Có phải mình đang lừa dối nhau?...

 

Anh về rồi anh lại đi

Mẹ sẽ hỏi nhưng em đâu thể dối lừa thêm được nữa

Tuổi hăm qua mau mà lòng em cứ chùng chình không dám bước

Có phải em nên buông tay?

 

Anh đừng nói với em về ngày mai

Đừng kể những giấc mơ chỉ trong mộng ước

Em có cần khâu vá hoài, một mai khi không thể vá thêm được nữa

Anh có trở về?

Hay anh lại đi?

Em nào dám trách chi

Nếu bình minh của Sài Gòn không đẹp bằng hoàng hôn xứ người, xa lắc

Và đôi mắt em không đủ dịu dàng bằng đôi tay của chị

Thì thôi

Anh cứ đi

Như chưa vướng bận bao giờ…

 
KHÁNH TRINH

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 118125)
N ỗi nhớ em mang cho anh ngày vội vã Chẳng kịp nói dăm ba câu Chuyến tàu lao nhanh như kẻ trộm gặp lệnh truy nã Anh như tội phạm thuộc về riêng em… Và lẩn khuất trong dòng người tấp nập
12 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 122044)
T a còn nửa bóng nguyệt hồng Biết bao giờ động tùng dương kiếp này Uống đi!liễu rũ cơn say Ngày mai còn mất trang đài về đâu
07 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 97073)
Đ ến hôm nay, ngày 6 tháng 5, bức hình nay có tên là Situation Room Photo, tự nó đã có đời sống riêng của nó, và người chụp vốn là nhiếp ảnh viên chính thức của toà Bạch Ốc, đã hẳn không còn là cha tinh thần của nó nữa. Hàng triệu người đã thấy nó, đã bị lôi cuốn, đã thích thú, đã soi bói, đã bàn luận và phân tích, cả chất vấn, và mặc sức… hoán đổi (altered, hoặc tiếng nhà nghề là photoshopped).
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 106247)
N hững lời chứng thuyền nhân, những hình ảnh kỷ niệm, những bài viết ngậm ngùi… ngày giỗ năm nay càng thêm lớn với 3 chương trình lễ tưởng niệm nơi tượng đài Chiến sĩ Việt Mỹ, đêm thắp nến, hội thảo, chiếu phim, và hàng loạt những chương trình truyền thanh truyền hình, băng đĩa kỷ niệm. “Ngày này năm ấy” được người Việt lưu vong nhắc đến tựa như dân Mỹ đóng lại vở kịch nội chiến 1876 hàng năm. Khác chăng, trang sử của chúng ta chưa thể khép lại. 
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 101309)
K hi bố tôi rời bỏ gia đình đi tìm một cuộc sống mới, tôi còn quá nhỏ để hiểu điều gì vừa xảy ra. Tôi không nhớ được mẹ tôi có buồn nhiều không, có khóc nhiều không? Tôi chỉ nhớ mẹ tôi nói với tôi rằng bố tôi sẽ không bao giờ về nữa. Tôi không hiểu vì sao mẹ tôi nói thế. Tôi hỏi lại thì mẹ tôi trả lời : “ lớn lên con sẽ hiểu ”.
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 108639)
T rong thế giới " không có vua ", cha con, anh em gầm gừ, chửi bới, cạnh khóe, cấu xé nhau, không tiếc lời nanh độc giành cho nhau; em "sòng phẳng" trả "tiền công" cắt tóc cho anh trai; cha chồng nhìn trộm con dâu tắm, em chồng ngang nhiên sàm sỡ, đòi ngủ với chị dâu; con giơ tay biểu quyết để cha chết...
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 93054)
Đ ây là bài viết thứ hai, trong số 3 bài viết về tương lai Đồng Bằng Sông Cửu Long “Nhìn Xa Nửa Thế Kỷ Tới” . Bài thứ nhất, như một tổng quan, với nhận định: thủy điện vẫn là nguồn năng lượng rẻ nhất, do nhu cầu phát triển, những bước khai thác thủy điện trên sông Mekong, cho dù mau hay chậm, trước hoặc sau, thì đó vẫn là một tiến trình không thể đảo nghịch trong vòng nửa thế kỷ tới.( Ngô Thế Vinh )
05 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 112965)
T ôi ký họa mặt người vào dòng sông buông Nơi có lau sậy hóa mình trôi theo tiềm thức Đột ngột giận mình
04 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 86835)
C hủ nhật ngày 1 tháng 5, 2011[...]Tổng thống Barack Obama và Phó Tổng thống Joe Biden cùng các thành viên trong ban an ninh quốc gia theo giõi, qua "hệ thống truyền hình riêng" (secure communications systems) tại phòng hội (Situation Room) tại toà Bạch Ốc, cuộc đột kích của toán Navy SEAL Team Six, dưới sự điều động của cơ quan tình báo Hoa Kỳ Central Intelligence Agency (CIA), vào sào huyệt của Osama bin Laden tại Abbottabad, Pakistan, cách Washington, D.C. trên 7,000 miles.
30 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 94468)
T ôi cũng nhớ cả đến những đêm về sáng ở vũ trường Tự Do, ngồi nghe Lệ Thu hát hết bài Tôi Đưa Em Sang Sông , để rồi ngày mai lại phải xa thành phố về một nơi mịt mù của đất nước. Sau này, lần nào từ Mỹ về thăm lại Saigon, chúng tôi cũng đến Givral ngồi bên ly cà phê, trầm ngâm nhớ lại cả một thời và những người bạn ngày xưa. Bây giờ thì Givral không còn nữa rồi.