Lê Miên Ca
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Lê Miên Ca là bút hiệu của Lê Công Chính sinh năm 1989 tại Bảo Lộc- Lâm Đồng. Lê Miên Ca tốt nghiệp Âm nhạc Dân tộc Nhạc Viện Tp HCM. Hiện sống và làm việc tại Đà Lạt. Quan niệm về thơ: “Tôi cảm nhận mọi thứ xung quanh mình trong trẻo. Nở vô vàn những bông hồng thơm tinh khôi. Qua những lo âu sợ hãi vặt vụn cuộc sống. Vẫn thế, vẫn mọc mầm xuân nụ cười tươi mở. Không còn những âu toan, không còn những rũ rượi tức tưởi vô nghĩa. Gương mặt cuộc sống thành thơ, thơ vi diệu tầng tầng nơi cõi sống tôi”(lmc). Chúng tôi trân trọng giới thiệu những thi phẩm của Lê Miên Ca cùng văn hữu và bạn đọc Hợp Lưu.
TCHL
Ý NIỆM THỜI GIAN CHUYỂN ĐỘNG
mùa thu đưa ma vạt lá vàng
bầu trời chít chiếc tang mây tưởng nhớ
ngày ăn ruỗng tôi qua lần thay đổi
cái chuyển giao thời khắc cũng vô ngần rất vội
và khi mùa thu sắp tàn
tôi như chiếc lá trên cao
rời cành đi tìm đất hứa
những chú chim non rời tổ
tập bay bằng đôi cách chưa đủ lông
chiều nay tôi ngắm mùa thu trên ngọn đồi lộng gió
phía thung xanh còn phủ sương
tiếng côn trùng rỉ rên cái lạnh
tôi lạc vào con đường mặt trời máu loang
tôi lạc vào sự đổi thay chính mình không ngờ hết được
và rồi mùa thu uống cạn tôi những trang thơ chưa hoàn tác
chiều nay tôi ngắm mùa thu trên mặt hồ rung đọt sóng
cây tùng trắng vỏ nghiền ngẫm quang hợp
hồ trong hát cho tôi nghe điệu ru se sẽ vàng
tôi lạc trong cuốn hút cuộc sống
tôi lạc trong ý niệm thời gian
và rồi tôi uống cạn mùa thu toàn bích cái rầu rĩ
chiều nay tôi mở chiếc hộp màu đen ký ức
thấy mình ở đó thu vào một góc
thấy cơn mưa tình yêu ở đó nở tôi ra gấp tám lần
thấy thời gian đùa cợt nuốt chửng tôi với lũ say mê
thấy nắng và lá chôn cất tôi chậm rãi
...
mùa thu tạo nên điệu blue úp ngực con gái vào tôi
nhu nhú mầm thơ xanh mang hương cỏ dại
ý niệm thời gian hiện hữu bất tận
dòng mạch xúc cảm bắt đầu cho sự bùng nổ
mùa thu tàn ngày trùng lắp
đi qua đi qua điệu nhạc phức âm
rồi sẽ còn bắt gặp mùa sau trong tái sinh chuyển động gấp khúc
lmc.
CÁI CHẾT CỦA CON RẬN
tôi cân nhắc trong những lần muốn tự nhốt mình
di đôi chân vào mùa rữa úng
đôi mắt khép hờ
con dốc trước mặt đứng thẳng giương đôi mắt đá nhìn ngạo nghễ
tôi thở hắt mệt mỏi khí hậu bất thường
những viên sỏi cười giòn tang ngũ cung
mơ màng dãy thiên hà bà mẹ bao la tấm lòng luôn rung động
nhích một chút dưới chân nứt một đóa dã quỳ
nhích một chút gót chân thêm vàng một chút
bà mẹ thiên hà dịch chuyển trong quyết định giam cầm đứa con khuyết tật
nứt nẻ linh hồn trong cánh cửa hổn hển thở
con chuồn chuồn đỏ đít ghim lên tôi trần trụi kiệt mùa
nó lõa lồ trong gam màu chấm- phẩy chết chóc của gã thi sĩ lang thang
ngân trầm sương khói bần bật run
rặng thông hút gió giao hưởng ma quái
gõ vào tảng đá tảng đá mọc thơ, thở…
con chuồn chuồn chết khan
và mùa rách rưới chiếc voan sương
đưa ma bằng mây
đưa ma bằng ngũ cung tiếng đờn cò
thi sĩ biến mình thành họa sĩ vẽ thơ trên gương mặt người tình
gã chán chường nhan sắc người đàn bà đã cũ
và nàng thơ của gã luôn mọc nhành hoa mới
cộc cằn như gót chân chai cứng
rồi ngày hôm nay tôi quyết định giam cầm mình trong mùa im ắng
tập làm con rận thất thểu chết
cái chết trơ hoang đôi mắt người đời, người tình
tập làm con rận chết thủng xuyên dư vị bí ẩn giãn nở nỗi buồn vụn vặt
tập làm con rận chết khô máu mủ trang thơ…
lmc.
VỠ TUNG DẬY THÌ EM
xếp chiều vào chiếc ba lô
ngang tàng một đứa trẻ con
ngang tàng một thước chiều nhảy nhót
a ha
nằm trong bức tranh
vỡ tung không quy luật
hương chiều ủ phôi thai trong chiếc ba lô cồng kềnh
những gam màu đổ mồ hôi hột
ngao du cùng trời
ngao du cùng lũ sên không đội vỏ
ờ há
vỡ tung điệu đồng quê
vỡ tung cổ họng nàng ca hát
chiều nay cởi trần dưới mùa đông
nhảy múa quanh vòm vú
mới lớn một giấc mơ mầm cây
ô hô
chiếc vớ nàng nhảy múa ngả màu
và tôi nhốt linh hồn mình trong đó
chiều nay tôi quỳ xuống
miệng tung hô mặt trời
đất rung rinh giọng điệu
của thằng tôi lơ mơ
uống một ngụm tinh hoa lúa gạo
uống một ngụm em dậy thì
tôi chết ngất bất thường trong thể thức cuộc sống
sự sắp đặt, mười hai bà mụ hả hê cười thành công trên bản thể em
không nhất định nào trong tôi ba phải
cứ thế, tôi uống chết em
rồi mùa đông cũng đến hồi loã thể
con đường trắng những vạch phân chia
bẻ cành dã quỳ đắp lên em
mùa đông nổi đoá
tôi vất bài thơ mới viết vào sọt rác
nhìn vào em
đồng tử suy sụp
lên rêu nàng thơ dậy thì...
lmc.
MỘNG DU TRÊN TUỔI
I.
Nuốt những cọng đêm rạch ròi vào dạ dày
đầy rẫy tiếng thở bình thản từ nơi nào đó vọng lại
khát thèm sự bình thản như nhất ấy
đó là thế giới của mình
côn trùng cười rêm đêm qua tai
không trật tự cái cô đơn
xúc cảm người vô cùng vô tận
một ô cửa sổ hở
một cái nhìn hở
ngoài kia lởn vởn tâm trạng mở
linh hồn đôi môi bị khâu vá
trong những ảo mỏng bình thường
người đàn ông mình bỗng mỏng
phía sau một cái chết khô ráp
phía sau mộng du mập mờ mây
người đàn ông mình bỗng mỏng
đó là thế giới của mình
II.
Khi đêm nấc lên bằng tiếng sủa dấm dẳng bầy chó
tiếng nói trở mình lầm giấc
linh hồn bay về nơi tù đọng
không một cái chết nào yên ả
giữa đêm nguệch ngoạc trăng và sương tóc trắng
Chopin âm âm rung vòm tai
nốt nhạc chùng chùng thơm mùi của huyết mạch
nở những bông hồng trắng toát cánh ngài đậu
cộng hưởng nơi đống đổ nát
kẹt trong nghẹt cửa động đậy lời kêu cứu tôi
rồi yên vị ở đó bởi tiếng sét con người
nhòe gương mặt bồng căng hơi lạnh lẽo
dư chấn phía đêm động đậy lời kêu cứu nhau
cho một hơi thở rốt hết
không một cái chết nào lành lặn
tôi căng phồng hơn sự yên vị trong nghẹt cửa
ngôi nhà trống rỗng rối loạn sự im lặng
che chắn bằng xúc cảm vỡ kẻ mộng du
III.
Mơ hồ tuổi đưa tiễn một cành thông
lá kim ghim trên ngực đồi thanh xuân lỏng lẻo
câu thơ mọc mơ hồ trong cơn mưa xuất thần
cơn trầm cảm bất chợt vuốt đôi má mùa xiêu vẹo
đường chân trời trống rỗng vì sao mắt ráo
những giả tạo bình thường liếm lên gương mặt của đất lạo rạo
chạm vào lòng bàn tay hớn hở bụi
đi ngang động thái mùa
tuổi bật dậy những đồi thông kim
ngày như vừa tắm đêm mộng du bơi dọc sống lưng
gã đàn ông quỵ ngã kiệt trần
lóng lánh giọt sương tinh túy dậy thì
gã đàn ông bước qua cái chết ruỗng
gương mặt đầy vết xẹo sắp xếp giả tạo
lmc.
BÃI BỜ LAU SẬY CỒN CÀO CÕI THƠ
I.
Ngã từ một giấc hư hao
bãi bờ lau sậy cồn cào cõi thơ
chậm mùa thân lạc buồn huơ
một chân chất ngã một chờ chực reo
một luồng gió mỏng eo nghèo
một cơn mộng mị chết treo vô ngần
II.
Ôm choàng lũ kiến buồn rưa
ôm choàng đau đáu lòng thưa thớt dòng
thạch nham vết tích chềnh chòng
lùa lũ kiến vào Mật tông hết buồn
ngày mai trong cõi trần truồng
thấy ta vỡ mộng luôn tuồng cái rêu
giãn tua đồng tử ngoài chiều
bầy mây xám rịt lều khều chân rong
III.
Mượt mà gặp gỡ rất quen
và say uống những lòng đen thấm mùi
tơ chùng phím lạc đàn môi
vừa ta lập ảnh vừa người hốt nhiên
Đàn môi sáng sủa mặt tiên
ta vừa ngậm nửa du miên phía người
IV.
Cho xin một chút tình người
để đem tắm rửa nụ cười phía tôi
cho xin một chút tình đời
để đem gột sạch phía tôi nhạt lòng
lmc.
CĂNG PHỒNG BAY TỪ TÂM
Ngã về phía môi em
tôi lấp mùi rượu nơi dạ dày bằng chùm thơ túy lúy
cơn say ngủ quên trong tình động
vấp sợi mong manh hơi thở em nhập nhằng
và tôi quên chính mình là bụi
giấc mê sảng khô hanh bàn tay mùa Thu trể nải
Trôi qua một đêm như thế này với tôi
cơn bão tình không đủ thỏa
gương mặt hăm hở cắp chiếc ba lô ra đi
bầy lá thông kim lổm nhổm bay theo chiều của gió
tôi hứng giọt sương rơi chậm từ cánh hoa hồng vàng
không dễ dàng để tha lỗi được cho những kẻ trốn chạy
người đàn bà của tôi gấp gáp như mùa Thu vàng úa
Chopin sớm len lỏi vào từng ngõ ngách kẽ tóc
bàn chân kẻ trốn chạy liếm láp nỗi buồn ran mùa
Tôi trở lại với thường nhật không mùi hương đọng trên mình
nắng gọi tôi bằng cái tên mới mẻ
lạ lẫm chính gương mặt tươi rói này như hoa hồng vàng trước hiên
tôi không quen với cái buồn dai dẳng
tự vui cho mình như chiếc cối xay cũ kỹ
trên mái nhà bầy chim vẫn hát
tập cho tôi một tự khúc yên bình
ngậm cọng cỏ tranh lót thành chiếc tổ
ấm áp qua mùa mới
tôi cảm nhận hiền lành hơn cơn gió
ngậm cọng cỏ tranh tôi căng phồng bay từ tâm
Nhạc khúc sớm nay tôi kêu ca với bầu trời
gấp lại phía môi em đêm qua
bão tình gấp rút đi ngang
tôi uống cạn thứ gọi là huyễn hóa
trên gương mặt của mình
tôi đánh dấu đỏ một lần thất bại
nhưng có nhiều dấu xanh chờ tôi thực hiện
bông hồng vàng mỉm cười
tôi mỉm cười
nhặt lại mình từ mặt đất
tôi căng phồng bay từ tâm
đôi mắt tìm về nương náu bình minh rạng rỡ
lmc.
CUNG ĐÀN MÙA ĐÔNG
Ngón nào dài hơn cho tôi cung đàn thừa mứa
đêm giáng sinh chênh vênh trắng
máng cỏ hài đồng chập choạng kí ức mỏng manh
vừa lụn tàn phía ngày hư hao rầu rĩ
nhớ cơn mưa tình ái đầu đời khắc lên cánh cỏ mùa đông
tôi đã từ bỏ bãi bờ hoang dại và còn dại hơn thế nữa
xé toạc tiềm thức cung đàn hờn dỗi
quãng ba nghịch cong cớn đôi môi
nỗi buồn rỗng rênh phía bầu trời vần vũ
Ngón nào dài hơn cho tôi cung đàn buồn bã
chiêm nghiệm đời người trắng như lòng giấy
vết mực ô hoen trùng lắp những con đường
đi về phía mặt trời uống mùi cỏ cháy
con đường nào cho hành trình tôi bứt phá
ăn ruỗng một giai kết bất toàn
tình khúc mùa qua đi về phía mặt trời cung đàn hờ hững
đóng tất cả mọi thứ trong ngăn kéo
Ngón nào dài hơn cho tôi cung đàn ơn huệ
không còn ngày nào anh linh cứu rỗi
bản nhạc mọc đôi cánh chim sâu
bay quẩn quanh bên vòm tư tưởng
nhập nhoạng khung trời địa ngục từ tâm hâm hấp nóng
không thể bước qua nhẹ dạ tình yêu
bản nhạc mọc đôi cánh chim sâu
bay và bay
Ngày hôm nay bên cửa sổ mùa đông
ngón tay dài cho tôi vuốt ve cung nhạc kí ức
bông hồng vàng nở trên phím
và tôi thấy ở phía hồi sinh nào đó
một tôi chìm đắm và một giai kết bất toàn bản ly phôi
lmc.