Tôi yêu Anh – và Anh yêu tôi Biết thế thôi, cần gì phải nói! Tình Yêu ơi, Thiên Đường rộng lối Chủ Nhật không cần đi lễ cầu kinh
Tôi đã đi thui thủi một mình Những chiều mưa tơi bời rách mặt Ngày Anh đến cả đất trời biến sắc Tôi ngã sõng soài trên mê lộ Tình Yêu
Có gì đâu! Chắc tại uống nhiều Nên lóng ngóng muộn phiền đủ kiểu Tình Yêu tôi xin đừng ai hiểu! Chủ Nhật vô tình… Xin Chúa hãy làm ngơ!
“Con đã yêu- yêu đến cả trong mơ Con đã yêu- yêu đến hết dại khờ Con đã yêu nên sẽ đợi chờ một ngày Chúa Nhật đóng mình vào Thập Giá…”
HDP
5.
CON là chồi non biếc thắm đời BA Cho BA nghe giấc phù sinh thêm ngàn lần lãng mạn Có phải CON là ánh sáng dương xán lạn Môi BA hôn đời chạm đỉnh hồng quang
Từ Tình Yêu và không phải Tình Yêu Chồi non CON cựa mình độ lượng Cuộc đời BA nhiều lẽ vô thường CON có hiểu hỡi tinh cầu bé bỏng ?
CON là tinh cầu chứa đầy khát vọng Của riêng BA- chỉ riêng một mình BA BA yêu CON vì CON là tất cả Là sinh linh hữu tình trên cõi tạm đời BA
Là vô cùng lẽ sống của Mẹ-Cha…
HDP
6.
Mùa hạ đang rất chông chênh dù bước chân ta không bước ra từ giông bão Lên thuyền đi Em đừng ngó nghiêng kiếm tìm chút bình yên ảo nắng! Trái tim Anh thắp lửa một mặt trời trong mưa
Mùa nào cũng đều sẽ chông chênh nếu để Em là người cầm lái Có không sóng gió biết ngập ngừng? Lên thuyền đi Em và nghe Anh, hãy ngồi ngoan đấy!
Thuyền có trôi qua thác ghềnh nào cũng vậy Em cứ hồn nhiên ôm hôn Anh như mây Bóng mây trong giấc mơ đêm nào Em đã thấy Quyện giăng rực rỡ mặt trời
Cửa ngõ Thiên Đường ngày ta đến sẽ mưa
HDP
7.
Con đường đã chọn để cùng đi có quá nhiều trắc trở Sao ta cứ cần nhau như hơi thở Đêm mông lung nỗi nhớ vô cùng Giấc mơ trắng bùng lên giấc trắng Anh có thấy Em?
Luôn cười và nhẹ nhàng bước qua! - lời Anh như Thánh lệnh Mà sao nhiều khi hai đứa thật buồn Có phải những lúc ấy Thiên Sứ mù lòa gãy cánh đi rong?
Chẳng có gì khiến ta phải nao lòng - Anh nói Anh sẽ cõng Em đi Anh nói... Anh nói... Anh nói...
Con đường đã chọn để cùng đi - con đường đầy biển cấm Hãy cứ như hai Thiên Sứ mù lòa mất cánh - mình cùng cõng câm lặng
đi qua!
HDP / SG 23.4.2014
8.
Có một mùi hương rất lạ không đến từ thịt da Như bao mùi hương tôi đã từng bị quyến rũ Mùi hương Em ấm nồng cảm thụ Giấc ngủ tôi vô trùng siêu thoát mọi ưu tư...
Có một mùi hương thực tại chối từ Bởi trong lành ngạt ngào hơn gió biếc Dồn đuổi xót xa lên đỉnh sầu hoan liệt Mùi hương lặng thầm tôi phảng phất mơ bay...
HDP
9.
Muốn viết cho Anh... điều gì đó trong Em không rõ
Chẳng có cơn mơ nào đi ngang đây!
Nụ hôn trong giấc Thơ đêm ấy trầm nhiên như cỏ cây vờn qua da gió...
Em muốn hát ru Anh cho một lần cảm ơn nụ hôn bình yên đó Đôi ta đã cùng say giấc mộng không ngục tù
Em muốn viết cho Anh Em muốn hát ru Anh đến cuối cùng hơi thở...
Có những giấc mơ và nhiều nụ hôn rất khác Mà đời mình đâu có khác gì nhau!
I. Mấy câu hỏi, đúng hơn là những ý tưởng như bâng quơ, có gì hơi cổ lỗ, song vốn nằm sâu trong tiềm thức và có khả năng đánh thức sự lười biếng của tư duy giữa bao lo toan bề bộn đời thường lắm khi thấm máu và nước mắt: “Vì sao tôi viết“, “Văn học có ích gì cho xã hội?”, “Ngày hôm nay, văn học có cần thiết lắm không? Cần cho ai?”, “Văn học với thực tại xã hội?”, “Điện ảnh cần gì ở văn học”, v.v.
Mùa trăng, với chúng tôi chỉ có một ngày duy nhất. Đúng rằm, phải đúng ngày 15.
Nghe cứ như ngày của cúng bái khói hương, với hoa trái cùng tiếng chuông chùa trong những chiều lao xao, đình đám...
Nhận được tin buồn
Nhà thơ-Nhà văn Hoài Ziang Duy
Sinh năm 1948 tại Châu Đốc- Việt Nam
Tạ thế ngày 1 tháng 6 năm 2022 - tại tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ
Hưởng thọ 75 tuổi
Nhận được tin buồn hoạ sĩ Rừng- Nguyễn Tuấn Khanh
(Viết văn với bút hiệu Kinh Dương Vương, làm thơ với bút hiệu Dung Nham)
Sinh ngày 14 tháng 3 năm 1941 tại Nam Vang, Cam-pu-chia
Tạ thế vào ngày 8 tháng 6 năm 2022 tại Nam California, Hoa Kỳ
Hưởng thọ 81 tuổi
Trong những ngày chờ đợi có nhà sản xuất phim, T. cận tôi ngồi đọc và hỏi han để lấy tư liệu cho một cuốn sách nhỏ đang “âm mưu”, viết về đời sống Điện ảnh nước nhà & thân phận những thế hệ người làm phim từ trước tới nay - trong đó có tôi. Tôi đọc lại hồi ký “Đêm giữa ban ngày” của nhà văn mà tôi hâm mộ kể từ khi đọc cuốn “Bông hồng vàng” của K. Pautovski do ông dịch từ tiếng Nga… Tôi chợt nhớ lại những ngày tháng không được làm phim, phải rời cơ quan vào Sài Gòn làm thuê, viết thuê…
Nếu ai đã đọc "Chân Dung Văn Học Nghệ Thuật & Văn Hóa", chắc chắn đều bày tỏ sự thán phục đối với tác giả, tôi cũng vậy. Tác giả NTV đã đem tấm lòng thành cùng với nhiệt tâm thu thập dữ liệu về các nhân vật nói tới trong sách, cùng với các hình ảnh ghi dấu cuộc đời bể dâu của họ. Tuồng như tôi thấy họ sống lại thêm một lần nữa. Thật vậy, khi nhìn thấy hình ảnh một nhà văn quen biết ra đi từ lâu, và qua lời kể chuyện của tác giả, tôi xúc động biết bao, tưởng chừng như người ấy vẫn ở đâu đó, chưa một lần vĩnh biệt.
Đôi khi trên con đường đã chọn /
ta bước đi một mình, /
chỉ những cọng cỏ khô và bụi đường làm bạn, /
đôi khi trên những trang viết, /
ta cũng lại một mình, /
chỉ những con chữ vừa hiện ra - làm bạn, /
làm vui
Em cúi đầu, giọng thấp hẳn xuống:
- Cô ơi, theo em được biết, hồi xưa, một trong những hình phạt vô cùng kinh hãi là tứ mã phanh thây.
- Ừ, chỉ hình dung thôi cũng đủ khiếp sợ.
- Dạ, tay chân của phạm nhân bị cột vào bốn sợi dây nối vào chân bốn con ngựa. Khi hành hình, các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra bốn hướng; nếu không có nài ngựa, người ta sẽ thét to lên hoặc đánh ngựa để chúng hoảng sợ bỏ chạy. Và bốn sợi dây sẽ kéo tay chân phạm nhân đến khi thân thể của họ bị xé ra.
- Ôi thôi! Nghe sợ quá! Sao bỗng dưng em lại nói đến chuyện đó?
Em chậm rãi:
- Dạ, em đã tìm đọc nhiều thiệt nhiều những kiểu hành hình đau đớn nhất để coi cái đau của mình cỡ nào. Cô ơi, em đã từng bị hành hình theo cách tứ mã phanh thây!
- Hả?
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.