Phương Uy- Bình Thuận 2014
Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Phương Uy là bút danh, hiện đang sống và làm việc tại Bình Thuận. Thơ của Phương Uy nhẹ nhàng , chừng mực, nhưng sâu lắng. Mời quí độc giả và văn hữu cùng đi vào thế giới thơ của Phương Uy.
Tạp Chí Hợp Lưu
SAU Ô CỬA THÁNG BA
chiều cười cười với em qua ô cửa sổ hẹp
em muốn đưa tay ra để chạm tháng 3
hương điệp vàng lóng lánh
trang điểm một mùa xa
chiều thầm thì hát khúc ca không trở lại
nắng biếng lười rớt trên tán cây đã khô
chút diệp lục tàn không níu được dư âm xưa
rát gió cười lẫm liệt
vòng tay khát một cơn mưa
chiều ngân nga trên em nỗi nhớ cẩm thạch
màu son môi thường mau lem
khoảnh khắc nào khó níu giữ
ừ, em thèm chút êm đềm
anh đừng sáo mòn ngày tháng cũ
cồn mưa hư hoại vừa lên
đừng xếp cho thẳng thớm những câu từ đã đã lâu rồi héo rũ
để cho em một chiều xông xênh
câu ca mắc lưới ràng ở lại
cải ngồng chưa độ ra hoa
chiều rơi tự do như câu hát
ngàn năm đâu đã xoa nhòa
Phương Uy
NGÀY NGHE CƠN MỚ DI CĂN
tôi đã nuôi cơn nhớ của tôi bằng tất cả hồi ức
về em
ngày tháng ba em không một lần giữ lại
ngày chật chội
ngày lạnh tăm
ngày không ăn năn
bắt chi tiếng cười méo mó
cơn nhớ tội nghiệp khát đói
ăn dần
kí ức tội nghiệp đau nhói
trăm năm
ngày thổi tiếng tiêu chiều đứt đoạn
mê cung mộng mị âm trầm
ngày câu thơ loạn nhịp
ngày nghe cơn mớ di căn
Phương Uy
CÓ BỮA BẮT GẶP KHUÔN MẶT MÌNH
Có những bữa lê thê ngồi xếp chữ
ghép nỗi buồn lên vô tận rong rêu
em có bữa nhìn tôi cười ngạo nghễ
chữ nghĩa hoang trong vô tận tiêu điều
Có những bữa nhặt cô đơn giả tạo
ôm nỗi buồn vừa mượn ở trùng khơi
em có bữa nhìn tôi đầy nghi hoặc
đáy xanh xao có thật giữa cuộc đời?
Có những bữa lấy niềm vui kí gửi
vào niềm yêu đã vỡ giữa giấc mơ
em rẻ rúng một nụ cười khuyết tật
để niềm ngoan đổ vỡ giữa mơ hồ
Cũng có bữa giữa lơ ngơ chợt gặp
khuôn mặt mình từ rẻ mạt bài thơ
Phương Uy
KHÔNG VƯỢT THOÁT KHỎI NỖI NHỚ
ừ thì quên lãng như mây
cuối đường tháng Ba rát nắng
tổ mối khô sau hè
đống lá xào xạc vắng
buồn
bên cành vi ô lét héo rũ
bụi mù trên lá
căn phòng hanh mùi mồ hôi
nghe gió tháng Ba dẫm chân lên mặt trời
em không về nữa
như mưa xa
ngày trôi điệu lạc
bụi rêu hoang tưởng một chiếc hôn
thắp đèn ma trơi vớt phù du
nhành hoa vi ô lét vẫn không tươi
thôi xanh màu kí ức
em với mù xa
mượn một con trốt gió vẽ lãng quên
để đi qua hết nuối ức xuân màu rã mục
cũng không bôi lem được những ngày vừa khuất mặt
chỉ thấy những con buồn cứ chênh chao
chạy sấp ngữa cũng không vượt thoát khỏi nỗi nhớ
những ngọn gió kí ức thổi nóng buốt tôi tháng Ba
kỉ niệm run lẩy bẩy
chờ một cơn mưa về xõa tóc đêm qua
Phương Uy
BÊN KIA THINH LẶNG
cô gái đã biến mất vào nửa buổi chiều
nơi những tiếng ve nở rộ
hàng cây nhảy múa trong gió và bụi mù
tôi ngồi chuyện trò với những câu nói của mình
tảng đá dưới chân tôi gào lên câm lặng
trong nhà
chiếc ti vi độc thoại
về sự ngộ độc và những cuộc mất tích
.
.
.
người đã bỏ đi từ năm ngoái .
.
.
.
tôi lột chiếc bóng in trên vách tường ngày hôm qua
một luồng ánh sáng lóe qua lổ đinh
đó là tuổi trẻ không sợ hãi
tôi đã không thể viết những ngôn từ dịu dàng bay bổng kể từ ngày em đi
đã tẩm liệm những dòng sông xanh những tán cây xanh những đám mây xanh
vào
xa
kiệt
cùng
trí nhớ
em mất hút vào bầu trời không màu
tôi ngồi bên các dấu câu bị hỏng
rủ rê ngọn gió cùng cất cao giọng hát
rủ rê hàng cây trở về với khu vườn
nơi bầy chim lạnh không hót khi trời không mưa
bầy chim mù lòa mà em đã bỏ rơi sau lễ phóng sinh mùa tết
một loạt những vết thương nhỏ đang thành hình
trong tôi
đừng
chảy
máu
nữa!
mệt rồi, tôi!
Đã bỏ lại nỗi nhớ ở nhà
và chạy mệt nhoài trên đường
chân bỏng rát
con đường nối dài về quá khứ
đá sắc lặng lẽ
cứa
nát
dấu chân nguyệt bạch
ngày chiêm bao về cuộc trăng mật
nơi những tảng đá trổ hoa
đám sao trời rơi dày trên lòng suối khô
ngày chói lòa suy niệm
tôi nói chuyện với người
trong thinh lặng
tột cùng
bên kia bóng tối
phải chăng
người đã lãng quên tôi?
Phương Uy