- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ PHƯƠNG UY- BÊN KIA THINH LẶNG

26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 34882)


phuong_uy-content

 Phương Uy- Bình Thuận 2014


Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Phương Uy là bút danh, hiện đang sống và làm việc tại Bình Thuận. Thơ của Phương Uy nhẹ nhàng , chừng mực, nhưng sâu lắng. Mời quí độc giả và văn hữu cùng đi vào thế giới thơ của Phương Uy.

Tạp Chí Hợp Lưu

 

SAU Ô CỬA THÁNG BA

 

chiều cười cười với em qua ô cửa sổ hẹp

em muốn đưa tay ra để chạm tháng 3

hương điệp vàng lóng lánh

trang điểm một mùa xa

 

chiều thầm thì hát khúc ca không trở lại

nắng biếng lười rớt trên tán cây đã khô

chút diệp lục tàn không níu được dư âm xưa

rát gió cười lẫm liệt

 

vòng tay khát một cơn mưa

chiều ngân nga trên em nỗi nhớ cẩm thạch

màu son môi thường mau lem

khoảnh khắc nào khó níu giữ

 

ừ, em thèm chút êm đềm

anh đừng sáo mòn ngày tháng cũ

cồn mưa hư hoại vừa lên

đừng xếp cho thẳng thớm những câu từ đã đã lâu rồi héo rũ

 

để cho em một chiều xông xênh

 

câu ca mắc lưới ràng ở lại

cải ngồng chưa độ ra hoa

chiều rơi tự do như câu hát

ngàn năm đâu đã xoa nhòa

 

Phương Uy

 

 

NGÀY NGHE CƠN MỚ DI CĂN

 

tôi đã nuôi cơn nhớ của tôi bằng tất cả hồi ức

về em

ngày tháng ba em không một lần giữ lại

ngày chật chội

ngày lạnh tăm

ngày không ăn năn

bắt chi tiếng cười méo mó

cơn nhớ tội nghiệp khát đói

ăn dần

kí ức tội nghiệp đau nhói

trăm năm

ngày thổi tiếng tiêu chiều đứt đoạn

mê cung mộng mị âm trầm

ngày câu thơ loạn nhịp

ngày nghe cơn mớ di căn

 

Phương Uy

 

 

CÓ BỮA BẮT GẶP KHUÔN MẶT MÌNH

 

Có những bữa lê thê ngồi xếp chữ

ghép nỗi buồn lên vô tận rong rêu

em có bữa nhìn tôi cười ngạo nghễ

chữ nghĩa hoang trong vô tận tiêu điều

 

Có những bữa nhặt cô đơn giả tạo

ôm nỗi buồn vừa mượn ở trùng khơi

em có bữa nhìn tôi đầy nghi hoặc

đáy xanh xao có thật giữa cuộc đời?

 

Có những bữa lấy niềm vui kí gửi

vào niềm yêu đã vỡ giữa giấc mơ

em rẻ rúng một nụ cười khuyết tật

để niềm ngoan đổ vỡ giữa mơ hồ

 

Cũng có bữa giữa lơ ngơ chợt gặp

khuôn mặt mình từ rẻ mạt bài thơ

 

Phương Uy

 

KHÔNG VƯỢT THOÁT KHỎI NỖI NHỚ

 

ừ thì quên lãng như mây

cuối đường tháng Ba rát nắng

tổ mối khô sau hè

đống lá xào xạc vắng

buồn

bên cành vi ô lét héo rũ

bụi mù trên lá

căn phòng hanh mùi mồ hôi

nghe gió tháng Ba dẫm chân lên mặt trời

em không về nữa

như mưa xa

 

ngày trôi điệu lạc

bụi rêu hoang tưởng một chiếc hôn

thắp đèn ma trơi vớt phù du

nhành hoa vi ô lét vẫn không tươi

thôi xanh màu kí ức

em với mù xa

mượn một con trốt gió vẽ lãng quên

để đi qua hết nuối ức xuân màu rã mục

cũng không bôi lem được những ngày vừa khuất mặt

chỉ thấy những con buồn cứ chênh chao

chạy sấp ngữa cũng không vượt thoát khỏi nỗi nhớ

những ngọn gió kí ức thổi nóng buốt tôi tháng Ba

kỉ niệm run lẩy bẩy

chờ một cơn mưa về xõa tóc đêm qua

 

Phương Uy

 

BÊN KIA THINH LẶNG

 

 

cô gái đã biến mất vào nửa buổi chiều

nơi những tiếng ve nở rộ

hàng cây nhảy múa trong gió và bụi mù

tôi ngồi chuyện trò với những câu nói của mình

tảng đá dưới chân tôi gào lên câm lặng

trong nhà

chiếc ti vi độc thoại

về sự ngộ độc và những cuộc mất tích

.

.

.

người đã bỏ đi từ năm ngoái .

.

.

.

tôi lột chiếc bóng in trên vách tường ngày hôm qua

một luồng ánh sáng lóe qua lổ đinh

đó là tuổi trẻ không sợ hãi

tôi đã không thể viết những ngôn từ dịu dàng bay bổng kể từ ngày em đi

đã tẩm liệm những dòng sông xanh những tán cây xanh những đám mây xanh

vào

xa

kiệt

cùng

trí nhớ

em mất hút vào bầu trời không màu

 tôi ngồi bên các dấu câu bị hỏng

rủ rê ngọn gió cùng cất cao giọng hát

rủ rê hàng cây trở về với khu vườn

nơi bầy chim lạnh không hót khi trời không mưa

bầy chim mù lòa mà em đã bỏ rơi sau lễ phóng sinh mùa tết

một loạt những vết thương nhỏ đang thành hình

trong tôi

đừng

chảy

máu

nữa!

mệt rồi, tôi!

Đã bỏ lại nỗi nhớ ở nhà

và chạy mệt nhoài trên đường

chân bỏng rát

con đường nối dài về quá khứ

đá sắc lặng lẽ

cứa

nát

dấu chân nguyệt bạch

ngày chiêm bao về cuộc trăng mật

nơi những tảng đá trổ hoa

đám sao trời rơi dày trên lòng suối khô

ngày chói lòa suy niệm

tôi nói chuyện với người

trong thinh lặng

tột cùng

bên kia bóng tối

phải chăng

người đã lãng quên tôi?

 

Phương Uy

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Chín 20142:00 SA(Xem: 31383)
Hiện nay con người gần như không đủ kiên nhẫn cho những cái gì hơi cũ và dài dòng. Tuy nhiên, nếu thưởng thức thơ mà bạn bảo rằng không có nhiều thì giờ thì thật tội nghiệp cho thơ...Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những bài thơ tiêu biểu của Ngô Đại Nguyên đến với quí bạn đọc và văn hữu của Hợp Lưu.
22 Tháng Chín 20141:40 SA(Xem: 33117)
Hàng phi lao run rẩy dưới ánh trăng. Loáng thoáng hai dấu giày hằn rõ trên cát. Đặng Lân bật dậy, hú xé màn đêm như con sói cô độc. Xẻng và đá dội lên không trung những âm thanh khô khốc. Lân điên dại, hoang dã…đào mộ. Thúy hốt hoảng chạy đến, dừng tay anh… Nhìn tấm bia, rùng mình, Lân nhớ năm Kỷ Dậu.
20 Tháng Chín 20145:29 SA(Xem: 30635)
Trong số 26 con đập dòng chính Sông Mekong, thì Noạ Trát Độ / Nuozhadu 5,850 MW trên Vân Nam là con đập lớn nhất, và Don Sahong 260 MW là con đập nhỏ và quan trọng nhất thuộc địa phận Nam Lào (không kể tới Thakho Diversion, cũng của Lào, 50 MW được bảo trở bởi CNR & EDL). Bài viết là một phân tích về hai thái cực của sự huỷ hoại: từ con đập lớn nhất tới con đập nhỏ nhất trên toàn hệ sinh thái Sông Mekong.
20 Tháng Chín 20145:03 SA(Xem: 31505)
Trong đám anh em thúc bá, chỉ có mình tôi được học ở Hà Nội. Tôi học trường tiểu học Nguyễn Du, gọi nôm na là trường Hàng Vôi. Bà tôi hãnh diện lắm vì có thằng cháu học trường công nơi đất ngàn năm văn vật. Bà thường khen tôi thông minh, sáng dạ. Bà lấy ngón tay dí vào trán tôi: - Cái trán này này!… Mai sau thế nào cũng đỗ ông Nghè, ông Cống nuôi bà.
20 Tháng Chín 20144:30 SA(Xem: 35333)
Một người ngồi trong ghế bành trích từ tập Những truyện ngắn hay nhất của quê hương chúng ta, nxb Sóng, Sàigòn, 1974. Đặc điểm của truyện ngắn này là xây dựng trên đối thoại nhân vật trong một không khí Tây phương xám lạnh dưới trần mưa ám khói thuốc, và cách dứt truyện đột ngột. Truyện mang khí hậu riêng của những quán hầm lạnh lẽo và ảm đạm. . trong cùng tập truyện... [Trần Vũ]
14 Tháng Chín 201412:00 SA(Xem: 32757)
tôi thường nhớ rất viễn vông sớm nay đặc biệt nhớ ông thôi à nhớ nụ cười nhẹ như là có mang hương của loài hoa thân tình
14 Tháng Chín 201412:00 SA(Xem: 35337)
Mấy dòng viết vội và muộn màng này chỉ là những hồi tưởng đứt đoạn để gửi tới một người bạn là Nguyễn-Xuân Hoàng...Nguyễn- Xuân Hoàng lại được biết tới nhiều hơn như một nhà văn một nhà báo tên tuổi từ những năm 1970.Hoàng là tổng thư ký tạp chí Văn Sài Gòn từ 1972, tiếp nối Trần Phong Giao, cùng với những tác phẩm đã xuất bản gồm tuyển tập truyện ngắn: Mù Sương, Sinh Nhật; tuỳ bút: Bất Cứ Lúc Nào Bất Cứ Ở Đâu; tạp ghi: Ý Nghĩ Trên Cỏ; và hai truyện dài: Khu Rừng Hực Lửa, Kẻ Tà Đạo…
14 Tháng Chín 201412:00 SA(Xem: 27341)
Sau thời gian dài lâm trọng bệnh, nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng, một cây bút lỗi lạc từ thời VNCH, đã thất lộc vào lúc 10:50 thứ Bảy, ngày 13/9/2014 tại nhà Dưỡng Lão (Nursing Home) Mission De La Casa trên đường Alvin, San Jose, California, hưởng thọ 74 tuổi.
14 Tháng Chín 201412:00 SA(Xem: 32679)
SAN JOSE (VB) -- Nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc vừa gửi tin rằng, nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng đã từ trần tại San Jose lúc 10:30 giờ sáng Thứ Bảy 13 tháng 9-2014. Tin này thông báo từ chị Trương Gia Vy, vợ của nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng và là người chăm sóc bên giường bệnh của nhà văn.
08 Tháng Chín 201412:00 SA(Xem: 32801)
Dường như có rất nhiều người đến tưới rượu lên mộ Trịnh Công Sơn, nhưng chỉ là để nhớ một bạn nhậu chứ không phải nhớ tiếng đàn, tiếng hát của Trịnh. Anh, nhớ bạn, vào quán một mình, kêu một ly rượu đầy và một chiếc ly không. Lặng lẽ ngồi, lặng lẽ uống. Hết ly mình, đến ly bạn. Mà ly bạn chỉ có ngụm nắng tàn.