NỖI NHỚ 12 GIỜ ĐÊM
Anh thường nhớ về em bằng nỗi nhớ 12 giờ đêm
Khi ấy, nơi góc em nằm, điện thoại rùng lên những âm thanh kì quặc
Sao cứ nhớ về em bằng nỗi nhớ của bóng đêm dày đặc
Khi đồng hồ chỉ quá 12
Anh hay nhớ về em bằng nỗi nhớ không rõ hình hài
Nguời ta dành tặng làm trang sức
Điểm tô nhau…
Cũng không biết gọi tên nỗi nhớ ấy là gì?
Nó có sung sướng đâu, cũng không hề cơ cực
Tạm thời mình cứ gọi
Là nỗi nhớ tâm linh!
Anh hay nhớ về em bằng nỗi nhớ rất thần kinh,
Nhăn nhít những điều anh ca tụng!
Tình yêu, mái nhà cùng những người con gái ngủ vùi trên chiếc giường em đã từng ở lại
Những người con gái sẽ biến thành đàn bà…
Như em!!!
Có nhiều điều rất bình thường cứ ngỡ là thói quen,
Như việc anh cần em
Em cần anh
Gần như là hơi thở.
Thử tưởng tượng một ngày nào đó?!
Tim anh nghẹn ngào, hồn em quặn thắt
Vì thiếu cái nhìn thẳm thấu đời nhau…
Anh có bao giờ hỏi, sao mình không thể rời xa?
Dù đôi khi cái gọi là tình yêu đã không còn tồn tại
Em cứ như con tầm, nhả tơ cho anh sự sống
Giật giành từng giây phút bên anh.
Em trả anh nỗi nhớ sau 12 giờ
Vì đàn bà trong em tự vấn và thấy mình chật chội!
Nó vấp phải người đàn ông cằn cỗi
Sướt cả chuỗi ngày em dành dụm riêng anh…
YK Đỗ
TỰ RU
Tối nào em cũng tự giăng lên những góc mùng
Rồi thả mình trong ấy tới khi ngày vừa đến
Có nhiều khi…
Em lười biếng
Nhốt mình!
Mãi tận ban trưa..
Những góc mùng thưa
Từng tin nắng chen nhau vào liếm mặt
Có những ngày gối chăn mỏi mệt,
Em muốn mình bay lên…
Để không thấy gương mặt ai quen thuộc
Đơn giản biết chừng nào, nếu anh trôi tuột
Cùng ký ức của những ngày ngao ngán trong chăn
Có nhiều đêm chẳng biết sao trăng
Cứ trốn cả vào nỗi buồn đã cũ
Em sợ quá
Những đêm dài khó ngủ
Lại đuổi bóng anh, khô quánh nỗi mong chờ
Đêm nay lại chỉ có em
Tự giăng lên những góc mùng và ru đời mình trong ấy
Giá như…
Đừng có âm thanh gọi bầy của đám côn trùng khát khao sự sống
Em sẽ phơi mình cho thoã nỗi trắng trong…
YK Đỗ
ĐÀN BÒ TRÊN THẢO NGUYÊN XANH
Tôi đã sống hoang hoải những ngày bồng bềnh trong giấc ngủ trưa không trọn vẹn,
Những giấc ngủ trưa trôi trên bãi cỏ dài vô tận, bơ vơ…
Trong cơn mê của loài dơi, gọi linh hồn chạm miền quá khứ
Tôi thấy mình nhầy nhụa trong hàng ngàn lời thở than, trách móc
Đó là tôi, hình hài không phải của mình...
Tôi nhìn thấy những người đã đi qua,
Có kẻ để lại tôi vết thương sâu như vực thẳm
Những vết thương rỉ máu và nhức buốt
Vết thương băng hoại khao khát, ước mơ.
Vết thương hằn lên gương mặt,
Ngay nụ cười, méo mó cái nhìn
Dấu khắc ngút sâu ẩn bên trong ngực trái
Tôi thấy mình ca hát, khóc than, ngực trần, phơi mình trên cỏ…
Những bãi cỏ dài mênh mang, bất tận
Và đàn bò vắt cạn sữa nuôi ngày mới tái sinh!
Tôi nuốt ực thẳm sâu, tận cùng mình
Con bò rống lên kinh hãi
Chửi vào bộ mặt méo mó soi qua đáy giếng
Những góc dị dạng, không rõ hình hài
Như chính bản thân tôi vừa soi mình qua góc tối, lóe ra bởi thứ màu vẩn đục, hồ nghi.
Đàn bò cạn sữa tái sinh
Như tim tôi cõi cằn, hạn hẹp…
Trên góc thảo nguyên xanh, nơi đàn bò phơi những chiếc vú dài, teo ngắt
Tôi ngửa mặt lên trời!
Rướn cổ gọi quá khứ, khản giọng vì bắt gặp bóng mình trong đàn bò đã cạn sữa tái sinh…
YK Đỗ
- Từ khóa :
- YK Đỗ