- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THỨC

26 Tháng Tám 20211:57 CH(Xem: 11378)

 

 

thuc NguyenYen- dtc
tranh Đinh Trường Chinh

 

 

  

thơ     

nguyên yên    

thức   

 

 

như chiếc đồng hồ cơ khí cũ kỹ không chịu bỏ cuộc

mỗi đêm lúc 3 giờ khuya

khi đèn đã tắt và cửa đã khóa chặt

tâm trí bật dậy

bắt đầu hò hẹn

 

 

trong bóng tối nhá nhem

đồng hồ điểm 3 giờ khuya

huyết mạch bỗng dưng thông suốt

như dòng suối chảy xuyên miền ký ức

anh rót đầy tảng băng trôi của em

 

 

cơn gió nam nửa khuya dấy lên

tiếng vòng xuyến leng keng

bước chân ai xa xôi

tạt vùng trí nhớ

bông hoa nào nở bung trong máu

 

 

vào những đêm không sao như đêm nay

tâm trí lười nhác không ra khỏi giường thắp đèn

thao láo trong đêm tối om

đong năm đếm tháng

nghe giờ khắc qua đi rả rích

 

 

những đêm trăng sáng

tâm trí vùng thoát khỏi giấc mơ

vượt khỏi lưng trời

ngẩn nhìn xác thân kẹt lại

già nua trong cỗ quan sầu muộn

 

 

bầu trời hằng đêm nhạt dần

chòm sao thất tinh khuất lặn

chẳng còn gì vết tích người lữ hành

như tâm trí chưa một lần tỉnh

như trái tim chưa một lần say

 

 

tất cả như chưa từng hiện hữu

tình yêu, nước mắt

nụ hôn, cầu vòng

chẳng còn gì sót lại

cả dư vị của sự tàn hủy

 

  

và đêm đêm

lúc 3 giờ khuya,

trong gian nhà quạnh hiu của người đàn bà mất trí

chiếc đồng hồ sinh lý cũ kỹ vẫn không ngưng

cọt kẹt.

  

nguyên yên

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109582)
sau những đụn cát những làng mạc sát biển gió muối đang đánh phới trắng biển rộng rãi xanh muối chát đậm và những lượn sóng thăm thẳm kỳ cùng đang sắp bay lên trên đầu những chiếc mái lá, những căn nhà rông, những vạch chữ đã vạch bằng que ổi những hạt cát cắt rát
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109502)
những đợt sóng xô đẩy khi gần tới bờ liền nắm tay nhau không có giá trị nào theo phép đo lường biển choàng ôm một thực thể trinh nguyên thể hiện tình yêu tuyệt đối với đất không cần phải xác tín về điều thiêng liêng và huyền thoại
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 114304)
đêm phố cổ tạ ơn một nàng thơ cuối cùng vẫn còn biết giật mình trước mắt đêm chai lì như mắt loài chuột cống
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 40385)
về những điều không thuộc ranh giới đúng / sai như đã bao lần em giấu rất nhiều cách nhìn về anh khi tự dìu mình về một trời mưa khác
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 110975)
Một cái chức nhỏ nhẹ Một cái chức lăn như cỏ lông chông Mơ đeo vào tay xòe ra giữa nắng Mơ đeo vào gót chân mỗi bước mỗi khua vang rổn rảng
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109555)
một con thuyền dính bùa ngải của sông ý nghĩ găm đầy tháng năm mắc cạn em cố quên làm gì! khi ngay cả cánh tay anh cũng ảo
14 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109347)
Về đi thôi nhật ký ngày chân đất Gốc đa già bà kể lá bùa yêu Em ôm giấc thị thành nửa mùa cổ tích Hỏi gió trời sao giấu lá bùa yêu 
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 111190)
(Gởi anh Huy & chị Minh) Câu thơ còn trong trí nhớ Như mùa thu mỗi năm lại về Theo tuần hoàn trời đất Như đôi mắt em buồn giấu kín Chịu đựng An phận Cuộc đời mình mùa xuân đi qua Rất xa, rất xa...
09 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 39549)
Trầm Hương chuyển ngữ ...Trong thi tập này, “Anh thích em lặng thinh" và "Đêm nay anh có thể viết những giòng buồn bã nhất" là hai thi phẩm tiêu biểu cho dòng thơ khắc khoải của Neruda sau cuồng nộ thân xác, được thâu vào đĩa nhạc dùng làm nền cho phim The Postman [Người Phát Thư]...
09 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 38569)
Trầm Hương chuyển ngữ Pablo Neruda [1904-1973] tên thật là Netftalí Recardo Reyes Basoalto, sinh ra vào mùa hạ năm 1904 tại một thị trấn nhỏ miền quê Chí Lợi trong một gia đình nghèo khó. Cuộc đời của cậu bé Recardo tưởng chừng phải xa lánh bút mực vì cha làm công nhân hỏa xa và mẹ làm giáo viên chết sớm vì lao phổi một tháng sau khi cậu chào đời. “Tuổi ấu thơ của tôi là những đôi dép ướt, là thế giới của gió và lá rừng, của những thân cây gẫy phủ dây leo”, như Neruda sẽ kể lại về sau, khi nhận giải Nobel Văn Chương 1971.