- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MẸ LÀ CỦA ĐỂ DÀNH QUÝ NHẤT...

31 Tháng Mười 20191:28 SA(Xem: 17461)

Phatgiao-org-vn-nuoc-mat-me-gia-122
Mẹ- ảnh Internet

Khi tôi đi gần hết cuộc đời tôi mới nhận ra được điều kỳ diệu nhất trên đời này là tôi có Mẹ. Mẹ là ánh sao, tỏa ánh sáng dịu dàng mang cho tôi đến thế gian này.

Khi tôi đi đến cuối con đường tôi chợt nhận ra rằng mẹ là người sống cạnh tôi nhiều nhất hơn hẵn tất cả những người mà tôi đã gặp ở thế gian này. Chín tháng mười ngày mẹ mang tôi tận ở trong lòng,  tôi ăn ngủ, buồn vui từ mẹ chở che và chia sẻ cho tôi. Cho đến lúc chào đời, tôi cũng được nằm sát bên mẹ, mẹ lại chuyền hơi ấm, chuyền dòng sữa ngọt ngào món ăn đầu đời cho tôi đủ sức chào đón thế giới bên ngoài.

Khi tôi lớn lên một chút, tôi đã có em, tôi vẫn ngồi ngạch cửa chờ mẹ mỗi ngày mỗi khi mẹ đi đâu đó trở về,  chỉ có thế nhưng đó là một niềm vui của tôi ngày ấy.

Khi tôi đi học về tôi chơi đùa lem luốc, mẹ rửa mặt, giặt áo quần, nhíp lại từng chỗ rách cho tôi. Mẹ cột lại đôi dép đứt để tôi mang đi khắp mọi nhà.

Khi tôi lớn hơn một tí nữa tôi giận dỗi khi mẹ mua quần áo không đúng ý của tôi nhưng mẹ đã kịp thời nhận ra và dỗ dành cho đến khi tôi ưng ý.
Khi mẹ già, tôi lại tự ý mua quần áo, giày dép cho mẹ theo ý của tôi. Mẹ không thích và cũng như tôi ngày xưa phản kháng lại bằng cách không mặc, không mang đồ đó. Tôi thờ ơ không nhận ra điều đó, đến khi mẹ mất tôi mới phát hiện ra đồ tôi mua cho mẹ vẫn còn nguyên.

Khi tôi làm mẹ, cả hai đứa con tôi luôn giành nhau để được nằm cạnh tôi như ngày xưa tôi cũng giành với em tôi để được ngủ bên mẹ. Nhưng đến lúc mẹ già, mẹ muốn được ngủ chung với tôi, tôi lại từ chối, dù lúc ấy tôi chỉ một mình các con đều đi học ở xa. Tôi có thế giới của riêng mình nhưng không dành cho mẹ...

Khi mẹ còn trẻ, mỗi lần tôi đau ốm, mẹ bên cạnh luôn chăm sóc tôi từng giây từng phút, tôi có nằm viện mẹ bỏ cả buôn bán để ở cạnh tôi. Nhưng đến khi mẹ đau tôi không thể làm được như thế vì tôi đã làm Mẹ. Tôi phải lăn ra đời kiếm sống để nuôi con, để tự lý giải rằng nước mắt luôn chảy xuống mà thôi... Ngày xưa ấy mẹ chỉ cần cho tôi một viên kẹo tôi theo mẹ suốt ngày, còn bây giờ mẹ cho tôi cả một cuộc đời của mẹ mà tôi lại không nhận ra được điều này.

Khi mẹ già mẹ không còn bon chen với thế giới bên ngoài, tôi có được diễm phúc vì mẹ luôn ở bên cạnh tôi. Mẹ trông cháu, coi ngó nhà cửa, mẹ nấu cơm nóng cho tôi ăn, mẹ đan áo, đan võng, sửa từng cái ghế hư trong nhà. Có mẹ trong nhà như có hơi ấm lan tỏa trong nhà khi mùa đông giá rét, như cây cao bóng cả tỏa bóng râm xanh mát ngày hè. Mẹ chính là CỦA ĐỂ DÀNH mà trời đã ban tặng cho tôi.

Khi mẹ yếu dần không thể làm gì được nữa. Buổi sáng tôi phải dìu mẹ đi thể dục, tôi phải đi chợ nấu cơm, khuấy sữa, xay sinh tố, vắt nước cam cho mẹ, tắm rửa và giặt giũ cho mẹ. Tôi đã làm lại những điều mà mẹ đã làm cho tôi hồi xưa. Nhưng xong công việc tôi lại để mẹ một mình mà lăn ra đời để kiếm tiền nuôi con. Vì tôi đã làm "Mẹ" tôi phải lo cho con của tôi ... Tan buổi chợ chiều trở về nhà,  tôi lại thấy mẹ cũng ngồi ở ngạch cửa chờ tôi như ngày xưa tôi đã chờ mẹ. Cái mẹ cần là có tôi bên cạnh mỗi ngày nhưng mẹ không nói mẹ luôn hiền hòa chấp nhận điều mà tôi không mang lại cho mẹ.

Khi mẹ mất, mỗi ngày tôi thắp hương lễ Phật, lễ bàn thờ tổ tiên ba mẹ. Tôi mua hoa quả về sắp lên bàn thờ rồi đứng lặng ngắm nhìn lư hương khói tỏa. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng cái gần gũi nhất mà người già mong thích nhất là được chăm sóc bàn thờ. Thế mà khi mẹ còn sống có bao giờ tôi đi mua hoa quả, thay nước bình bông mỗi ngày giúp mẹ không!? Tôi đã sống quá thờ ơ khi không để ý rằng, mẹ già rồi mà phải vói lên cao dò dẫm từng bước chân để thay nước bông hay dâng quả cúng Phật, mãi đến giờ tôi mới nhận ra điều này khi mẹ không còn nữa ở bên tôi..

Khi mẹ mất, căn nhà tôi mất đi hơi ấm của mẹ rồi. Tôi đi sớm về trưa không còn mong ngóng để về với mẹ, tôi ăn uống thất thường bữa có bữa không. Mất mẹ rồi tôi như mất cả bầu trời ở trên cao che chở, như một cánh chim bay lẻ loi chỉ mỗi một mình.

Khi không còn mẹ và tôi đã đến tuổi về chiều. Mỗi một ngày tôi thấy như một cuộn phim quay lại trong trí nhớ của mình, nơi ấy có Mẹ. Tôi nhớ mẹ vô vàn trong tất cả nỗi nhớ của tôi. Chỉ có mẹ mới mở lòng thương yêu mà tha thứ mọi lỗi lầm cho tôi. Chỉ có tôi mới làm cho mẹ đau lòng mà khi mẹ sống tôi chưa có lời nào xin lỗi mẹ, để bây giờ chỉ biết gởi theo khói hương bay.

Mẹ đi xa xa mãi chẳng quay về. Mẹ ơi con chỉ còn biết nguyện cầu xin cho mẹ thanh thản mà về được chốn an lành. Con đã làm Mẹ ngần mấy mươi năm rồi. Con nhận ra rằng con yêu con của con thật nhiều nhưng người con yêu nhất trên đời là Mẹ. Mẹ thương của con!Mẹ chính là "Của để dành" quý nhất ở thế gian.

 Thai Thanh

* Viết cho tình yêu của tôi dành cho mẹ...

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Tư 202412:07 SA(Xem: 787)
Vào ngày 31 tháng 10 năm 1974, nhật báo Sóng Thần do tôi làm chủ nhiệm bị chính phủ kiện ra tòa với tội danh “phỉ báng mạ lỵ” Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Việc này xẩy ra sau khi số báo đề ngày 21 tháng 9, 1974 bị tịch thu vì đã đăng tải bản cáo trạng tham nhũng trong chính quyền do Phong trào Nhân dân Chống Tham nhũng và Kiến tạo Hòa bình phổ biến. Có hai tờ nhật báo khác cùng chung số phận với Sóng Thần, đó là Đại Dân Tộc và Điện Tín. Phiên tòa cho hai tờ này được ấn định vào một ngày khác.
14 Tháng Tư 20249:53 SA(Xem: 1508)
Tôi vẫn nghĩ vợ chồng sống được với nhau cả một đời thì thương nhau phải biết. Tôi không có được cái may mắn này nhưng tôi thích ngắm những cặp đôi người già bên nhau ở tuổi xế chiều. Tôi trân trọng những đôi vợ chồng thương yêu kề cận suốt cuộc đời. Nhớ lời của bài hát hồi xưa tôi hay nghe: "Nhiều năm trời chẳng thương tình, để em làm kẻ đa tình". Phụ nữ khi ly hôn chồng thi thường có nhiều người khác phái để ý nhưng tôi không hề làm kẻ đa tình yêu đương vớ vẩn đâu nhé, tôi biết chắc rằng tôi là người chung thủy nếu tôi gặp đúng một người thương.
08 Tháng Tư 20248:51 CH(Xem: 1866)
Từ phòng ngủ của Tư-Lệnh bước ra, Y-Sĩ Thiếu-Tá Đàm-Quang-Hiển xúc động, nghẹn ngào : “Thiếu-Tướng… đi rồi!” … Các Sĩ-Quan hiện diện, không cầm được nước mắt, kính cẩn nghiêng mình tiễn biệt chủ tướng. Bác-sĩ Đàm-Quang-Hiển, hiện định cư tại Mỹ, bang Minesota, nguyên là y sĩ trưởng Sư-Đoàn 5 Bộ Binh, kiêm Tiểu-Đoàn-Trưởng Tiểu-Đoàn 5 Quân-Y. Vào trưa ngày 30 tháng 4 năm ấy, ông được gọi lên, với hy vọng cấp cứu Chuẩn-Tướng Tư-Lệnh vừa dùng súng tự sát... Bác sĩ Hiển khám nghiệm, bắt mạch….Nhưng không kịp ! Người đã “đi” rồi! Ôi ! Thực buồn làm sao!
13 Tháng Hai 202411:21 CH(Xem: 2610)
Tôi còn nhớ một cái Tết năm xưa, tôi lái xe đưa gia đình từ Seattle xuống Tacoma một thành phố lân cận để đến lễ đầu năm tại một ngôi chùa và chọn cho đúng hướng xuất hành năm mới. Ngôi chùa này và nhà sư trụ trì còn trẻ, lại là một nhà thơ mà tôi đã nghe một người bạn nhắc đến và đây là lần đầu chúng tôi đến lễ. Tên chùa là Phước Huệ, nhà sư trụ trì có pháp danh là Thích Phước Toàn, hai cái tên thật là chân phương. Danh vị của nhà sư là Tỳ Kheo, khác với nhiều chùa các vị trụ trì đều là Hòa Thượng hay Thượng Tọa, điều đó không có gì khác biệt đối với sự hâm mộ của tôi với nhà sư.
13 Tháng Hai 202410:58 CH(Xem: 2575)
Từ California khi trở lại thăm Saigon trong một dịp tết, điều thú vị nhất là tôi được một mình rong ruổi trên những chuyến xe bus, tôi đi khắp Saigon, Chợ Lớn, Phú Lâm. Chẳng cần biết trạm sẽ dừng nơi đâu, tôi đi hết đường hết sá, ngắm nhìn mọi thứ xe lớn xe nhỏ, phố bé xíu hay đường rộng thênh thang. Và để tôi thấy hết mọi người, cùng nhìn luôn mọi thứ… Hôm nay tôi cũng bước đại xuống một trạm dừng, chẳng cần biết tên gọi. Loanh quanh rồi tôi định ngồi ăn trưa ở lề đường nào đó. Nắng và bụi sẽ là gia vị cho những dĩa cơm đường chợ, ly nước mía sẽ làm dịu bớt ồn ào của những tiếng còi xe không bao giờ dứt, khiến thiên hạ chỉ muốn điên đầu. Saigon, những ngày giáp tết, mọi sự vội vàng như đã được nhân lên qua đủ thứ màu trang trí nóng nảy, kiểu xanh vàng và tím đỏ.
07 Tháng Hai 20241:29 SA(Xem: 3176)
Sài Gòn những ngày cuối năm trời ấm dần hơn, nắng mang hương xuân vương trên hoa cỏ dịu dàng làm lòng người chao lại nỗi nhớ quê. Tạ xa Qui Nhơn đến nay đã 5 năm rồi, thời gian như chớp mắt ngoảnh lại thấy những ngày cũ ở quê lùi xa dần xa dần mất hút. Nơi nàng ở khá yên tĩnh thích hợp với người ở cái tuổi chiều thu cận kề. Buổi sáng thức dậy, nàng có những phút yên ắng nhìn dòng sông êm trôi lặng chảy đón bình minh vừa lên, nghe chim ríu rít chuyền cành, nàng còn có thể dắt cháu đi học qua các con đường im vắng mà nghe cháu nói bi bô bên tai rồi còn có những phút đi rải cơm cho chim cho cá ăn, có những buổi chiều nhìn nắng tắt bên song mà nhớ, nhờ bớt nói lại nên bớt thị phi.
03 Tháng Giêng 202412:43 SA(Xem: 3489)
Mùa dịch Cô-vít hay còn gọi là Cúm Tàu đã qua đi. Thực sự đã đi xa nhưng còn để lại nhiều hệ lụy, ảnh hưởng sâu rộng trong đời sống thường nhật. Những người gọi là cao niên như chúng tôi, thực khó tìm lại, những buổi sáng Thứ Bẩy hẹn hò gặp gỡ; lòng háo hức nôn nao trên đường đến quán cà phê thân quen, nơi góc phố Bellaire ồn ào náo nhiệt. Tưởng rằng không còn cơ duyên hội ngộ tâm tình, nhưng Trời chiều lòng người. Mới vài tháng nay, mỗi sáng Thứ Bẩy, chúng tôi lại có cơ hội, hẹn gặp nhau tại một quán cà phê khác, dù không ưng ý, để có dịp họp mặt hàn huyên tâm sự, trao đổi những câu chuyện văn chương, hoặc tâm tình thế sự trải khắp nhân gian.
25 Tháng Mười Hai 202311:01 CH(Xem: 3555)
Trong cái không gian lành lạnh của một mùa Giáng Sinh, trong tiếng chuông ngân của nhà thờ như đón chào thiên chúa giáng trần, tôi bỗng nhớ đến một nơi chốn lặng lẽ, tối tăm, nơi có lẽ chúa đang hiện hữu từng giờ từng khắc cho riêng một người. Ở nơi ấy, anh cũng đang thầm lặng đón Giáng Sinh giữa bốn bức tường xám lạnh. Phạm Chí Dũng, một nhà báo dũng cảm, một người bạn chưa từng gặp mặt ngoài đời nhưng lại vô cùng thân thiết.
19 Tháng Mười Hai 202311:46 CH(Xem: 4171)
Dạo này sao mình hay nghĩ về cái chết. Mình giống như ba mình hồi trước thường bâng khuâng day dứt khi thấy tuổi già của nhiều người sắp rời bỏ dương trần thường sẽ bị đau yếu nằm yên một chỗ sống tật nguyển trong một thời gian. Ngày ấy ba đã phản kháng sợ kiểu sống như thế trước khi chết. Ý niệm của ba là khi hết số thì đi liền không đau bệnh. Và ước nguyện ấy đã thành sự thật, không đợi đến già yếu, đến lúc phải làm cho con cháu lo lắng buồn phiền, ba đã ra đi nhanh nhẹ nhàng không kịp cho ai phụng dưỡng ba dù chỉ một ngày.
14 Tháng Mười Một 202312:15 SA(Xem: 4431)
Anh về nhà không có em ! Anh đẩy cửa bước vào, anh xô cửa bước ra. Sắc sắc không không , một trời vô vọng. Em ở đâu ? Anh dáo dác tìm tìm kiếm kiếm. Em đi rồi ư? Ô chao ! Sao nghe buồn nẫu ruột.