- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHUYỆN MAI SAU XIN GỬI TRÊN TAY

16 Tháng Tư 20253:38 CH(Xem: 4062)

NTr 178_100x100cm_ Young lady_
Tranh Nguyễn Trung



CHUYỆN MAI SAU XIN GỬI TRÊN TAY

✍️ Thái Thanh

 

Tuổi đã về chiều. Cải tuổi dần hiểu đời sâu đậm hơn trong tháng ngày còn lại bên đời, để biết mình không còn trẻ nữa và thời gian ngắn dần lại.

 

Năm ngày trước. Buổi sáng thức dậy tôi bỗng bị choáng váng cả đầu.

Có lẽ là do huyết áp tăng sao?

Tôi cố nhớ, mình đã không ăn thức ăn nhiều đạm và nước chấm mặn quá thì không thể do huyết áp.

 

Nhưng tôi cũng uống một viên huyết áp, cộng một viên trợ tim, rồi cho rằng mình ổn nên đi ra đường cùng con cháu.

 

Khi về nhà tôi nấu cơm cho các cháu, tôi giặt và phơi đồ rồi lau nhà và bưng chậu, đem hoa đi phơi, đi tưới. Tôi nghĩ chắc sẽ không sao đâu!

 

Cho đến khi tôi thắp hương lạy Phật thì đầu óc bỗng quay cuồng và tôi té xuống dưới đất bất lực không ngẩng lên được, phải điện thoại cho con gái về.

 

Và nó đưa tôi đi bịnh viện.

 

Thế mà tôi nằm bịnh viện đã năm ngày rồi.

Tôi thèm cái không khí ngoài trời, thèm những phút yên tĩnh chỉ mỗi một mình trầm tư lặng lẽ.

 

Nên tôi chuồn ra khỏi phòng nhưng không dám tự đi xuống tầng dưới đất mà chỉ ngồi một góc cuối hành lang không có người mà bấm máy trực tiếp lên phây.

 

Ở đây có nhiều bướm. Bướm vàng, bướm đen, bướm đủ sắc màu bay lượn trên những tàng phượng vĩ sắp nở hoa.Mùa Hạ sắp đến rồi.

 

Bướm là loại côn trùng mà tôi không thấy sợ mà lại yêu thích nhứt.

 

Hồi còn là con gái. Tôi đã từng nuôi bướm trong phòng riêng của mình. Từ lúc bướm đẻ ra trứng trên lá; trứng nở ra sâu bướm; sâu bướm nở ra nhộng,rồi thành kén...đến lúc là bướm bay.

 

Theo tâm linh mà tôi tin có thật, thì bướm cũng là hương linh của người đã khuất, về cho ta được thấy.

 

Tôi nhớ hồi Ba tôi mới mất cũng có con bướm đậu trên bàn thờ của Ba.

 

Và ngày Má tôi mất. Mấy anh em tôi thuê xe đi về tịnh xá Ngọc Yên ở Tuy Hòa để thăm chị tôi là ni sư Liên Đoan. Chị tôi dẫn cả bọn đi vấn an sư Cả ở đó. Tôi đã thấy con bướm vàng nó bay theo đậu trên vách để nghe chuyện. Tôi nghĩ đó là Má tôi.

 

Khi cúng thất thứ nhất. Má tôi cũng bay về đậu ngay trên tủ kính lô tôi bán ở chợ. Tôi nghe một cái mùi thoảng qua tai y hệt là cái mùi hương của Má. Vì khi Má bịnh chính tôi là người ẳm bồng, lau thân thể, chăm sóc Má, trước lúc Má mất nên tôi nghe quen thuộc mùi này lắm ...

 

Chưa hết đâu. Đến Ngày cúng trai tăng. Nơi bàn thờ Má có một con bướm to bằng bàn tay của tôi, trở về đậu yên đó cho đến khi cúng xong bướm mới bay đi.

 

Tôi cũng có một người bạn thân rất thân ở quê nhà. Khi anh còn đau đớn, hôn mê trên giường bệnh. Tôi đã cầu xin Trời Phật độ trì cho ạnh. Nếu không thể qua khỏi thì xin Phật cho anh đi nhẹ nhàng. Và anh đã đi thật sau ba ngày tôi cầu nguyện.

 

Buổi sáng nghe tin anh rời bỏ cõi đời. Nhà tôi ở tận trên tầng 20 cao như vậy mà tôi thấy có một con bướm bay bên ngoài song cửa sổ.

 

Tôi van vái: "Có phải là anh thì đậu trên tay em!".

 

Tôi chìa cánh tay qua song cửa sổ và kỳ diệu thay con bướm ấy đã đậu trên tay tôi.

 

Tôi nhìn bướm trìu mến và nói: "Nếu đúng là anh thì đêm nay cho em nằm mộng thấy!"

 

Và đêm ấy tôi lại mơ thấy anh. Tôi nép vào lòng anh lần đầu và cũng là lần cuối cùng khi anh chỉ là người "tình không chân dung".

 

Ngày còn sống tôi luôn giữ khoảng cách giữa anh và tôi.

 

Có lần anh chở tôi đi lên cầu sông Ngang để mời sư thầy cúng thất cho Má. Khi mời được thầy, tôi bước ra khỏi chùa và nhoẻn miệng cười vô tư mà đãi anh ăn bánh xèo chay ở chùa bán.

 

Anh nhìn thấy nụ cười ấy của tôi và nói:

 

"Ước gì vài phút giây thôi.

Đóa hồng kia nép vào tôi dịu dàng!"

 

Như thế đó nhưng chỉ là ước mà thôi vì chúng tôi chỉ có duyên mà không vượt quá phận mình.

 

Hôm nay nhìn bướm bay tôi nhớ đến người quá cố đã xa xăm

 

Tôi đi về phía cuối đường trần.

 

Tôi bắt gặp một hình bóng thân quen tự lâu lắm rồi mà bây giờ gặp lại.

 

Không ai có thể tưởng được đó lại là một duyên hạnh ngộ diệu kỳ.

 

Tôi ép vào lòng mình cất giữ trong trái tim thật sâu và nhắc khẽ cho Người:"Chỉ hai ta, đừng khua động thế gian".

 

Những đóa quỳnh vàng nở trắng trong, hương thơm ngát trong đêm là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi dù rất đỗi muộn màng.

 

Tôi không còn trẻ nữa nên nghĩ về cái chết thật nhẹ nhàng.

 

Mai sau nếu Người rời bỏ dương trần trước.

Tôi nguyện lòng sẽ quỳ lạy cầu nguyện cho Người về chốn bình an.

 

Còn nếu tôi sớm ra đi.

Tôi sẽ hiện thân thành cánh bướm bay về từ cõi hư vô đến bên người lần cuối ... rồi mới biệt ly ngàn trùng.

 

Chuyện mai sau ... xin gửi trên tay./.

 

Thái Thanh

(Sài Gòn Chủ Nhật 6/4/2025)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Tư 20258:55 SA(Xem: 2940)
Sau 30 tháng 4 năm 1975, tôi chơi thân với nhỏ Ca. Hồi ấy nhà trường ra thông báo yêu cầu mỗi học sinh phải tự viết lý lịch cá nhân để nộp cho trường./ Đó là lần đầu tiên tôi cầm bút để viết lý lịch, năm đó tôi đang học lớp mười. Tôi tưởng giúng như lưu bút, viết thật ý tưởng về mình thích những điều vẩn vơ mơ mộng thời con gái vv... Nhưng thực tế thì không như vậy, vì trong lý lịch buộc phải khai rõ về cả cha mẹ mình./Nhỏ Ca viết xong lý lịch nó ghé mắt nhìn vào lý lịch của tôi rồi la lên: -Thành phần gia đình mầy phải ghi là "Bần cố nông" như tao nè! / Tôi nhìn sang các bạn chung quanh, ai cũng cùng rập khuôn ghi thành phần gia đình là bần cố nông. /Tôi thấy từ lạ quá, tôi không hiểu mặt ngớ ra./ Nhỏ Ca giải thích: -Mầy phải điền là "bần cố nông" thì mấy ông cách mạng khỏi bắt ba má mầy hiểu chưa.
27 Tháng Tư 202511:36 CH(Xem: 2789)
'BẾN BỜ' là một hành trình đầy cảm xúc, kéo dài suốt nửa thế kỷ (1975-2025). Giai điệu bài hát mặc dù khởi phát từ bối cảnh năm 1963, nhưng khi áp dụng vào bối cảnh vượt biên của hàng trăm ngàn người Việt sau 30/4/75, cũng có ba phần: hoạn nạn, giải thoát và kết thúc. Chỉ khác phần kết thúc, vượt biên thì hân hoan xây dựng đời sống mới, còn sau đảo chánh 1/11/63 thì tình hình lộn tùng phèo… Để ý, khi tái lập giai điệu, thay vì chỉ đổi nhịp cho Điệp Khúc như Lam Phương chỉ dẫn, tôi đã đổi nhịp cho toàn bộ bài hát từ 4/4 qua 2/4 và chọn Slow Rock thay vì Ballad hoặc Cha Cha Cha…
26 Tháng Tư 202510:45 CH(Xem: 1689)
Hồi ký này tôi viết từ rất lâu, nhưng chưa từng phổ biến vì nhiều lý do. Nay, sau 50 năm nó không còn tính thời sự nữa, tôi xem lại, sửa chữa những sai sót và cho phổ biến như là một tài liệu mà tôi là chứng nhân. Tôi không phải là văn sĩ, cũng không là ký giả viết phóng sự nên văn vẻ võ biền, luộm thuộm, xin mọi người niệm tình tha thứ. Tôi cam đoan viết lại những điều mắt thấy tai nghe, mốc thời gian được ghi lại cẩn thận qua kinh nghiêm viết nhật ký hành quân khi còn làm ban ba tiểu đoàn tác chiến. Để mở đầu, trước tiên tôi xin giới thiệu cái “Tôi” đáng ghét ở đây, đó là điều bất đắc dĩ, vì cái "tôi” là nhân vật chính, là một chứng nhân kể lại những gì đã xảy ra, trong hồi ký này, và để người đọc biết được cơ duyên nào tôi có mặt tại đó.
24 Tháng Tư 20252:14 SA(Xem: 2842)
Khi nào thì chúng ta- những người bạn, người thân,.. tâm sự cùng nhau, chia ngọt sẻ bùi? Người ta thường nói: Chia vui để được vui hơn, chia buồn để nỗi buồn vơi đi. Điều đó đúng với người thật sự là bạn, người thân, tri kỷ. Nhưng khi trải lòng, trút cạn nỗi niềm cần đúng người đúng việc và đối tượng chia sẻ là với những người tin cậy, đối xử với nhau thật sự chân thành. Có người nghe với thái độ thờ ơ, hờ hững hoặc lãng tránh: “Câu chuyện của mày không liên quan đến tao nhá!”
15 Tháng Tư 202511:27 CH(Xem: 3011)
Tôi đã trở lại Mỹ vừa tròn một tháng, sau chuyến về thăm quê hương dài ngày. Cưỡi mây lướt gió, tổng cộng hơn 20 tiếng đồng hồ, suốt chặng đường dài nửa vòng trái đất, chỉ một lần chuyển máy bay ở Đài-Bắc, Đài-Loan. Với tuổi đời khá cao, giờ giấc khác biệt, nên tôi cần một thời gian điều chỉnh để sống lại đời bình thường. Quê hương tuy xa rồi nhưng vẫn còn đó. Những ghi nhận, những suy tư, cảm xúc; những tao ngộ khó quên; những ước mong đã thành hiện thực; vẫn còn đây, còn trong trí tưởng, chưa phai mờ. Lòng tôi chất đầy luyến lưu thương nhớ khi rời xa và hòa quyện với những niềm vui khó tả. Đôi lúc tôi tự trách: đã một tháng trôi qua mà đầu óc còn mơ mơ màng màng, mgười bồng bềnh như đi trên mây, ngẩn ngơ ngơ ngẩn; đáng tiếc nhất là chưa ghi lại một dòng chữ nào, chưa đem tâm tình trải dài trên trang giấy.
25 Tháng Ba 20252:10 CH(Xem: 3959)
Chúng tôi định đứng nói chuyện lâu hơn, nhưng bị mấy người dưới ghe to tiếng gọi. Chúng tôi chia tay, tôi nghe thấy người bạn trong bộ áo choàng linh mục bên cạnh bình thản nói với tôi: “Nếu mày còn ở vùng này, nhớ đến thăm tao”. Tôi bỗng thấy cả một thời trung học quay trở lại, tôi rưng rưng ôm lấy hắn và buột miệng: “Cha ơi là Cha”. Lúc ghe đã xa bờ, tôi cố nhìn lại, thấy hắn trong chiếc áo choàng đen vẫn còn đứng như in hình trong bóng trời chiều cho đến khi chiếc ghe rẽ quặt sang một hướng khác.
14 Tháng Ba 20258:55 CH(Xem: 3957)
Sáng sớm hôm nay, khi mở hộp thư, nhận được tin, tôi liền điện thoại cho anh Phạm Văn Nhàn, người bạn thân với anh chị Thương – Quy. Hỏi, “Anh Nhàn ơi, anh hay tin gì chưa? Anh Lê Ký Thương đã ra đi lúc 9 giờ 50 phút sáng hôm nay 14/2/2025. Cả hai anh em đều buồn. Im lặng một lúc, anh kể mới gọi thăm anh LKT cách nay mấy tuần. Chị Quy nói chuyện rồi đưa phone qua cho anh Thương, nhưng khi đó miệng anh Thương đã cứng, không nói được gì...
25 Tháng Hai 20253:15 SA(Xem: 4835)
Hai chục năm qua, những lúc không làm phim, Tuấn cận tôi thường “ngứa tay” viết nhật ký, tản văn, tạp bút, tùy bút – mà động lực chính yếu là cần trò chuyện với đứa con gái đầu lòng từ lúc sinh ra đến khi bước vào đời sinh viên, để nó sẽ có điều kiện hiểu thêm về thời nó đã sinh ra, lớn lên, và trưởng thành như một Công dân xứ Đông Lào đầy ngổn ngang; đồng thời cảm thông với ông bố vào tuổi làm lễ “Khao” cổ truyền mà suốt ngày lầm lụi viết thuê, làm các loại phim thượng vàng hạ cám để nuôi sống một gia đình nhỏ và mong nói được điều gì đó với Cuộc đời – điều mong mỏi nhỏ nhoi vô hại nhưng khiến nó từng hờn dỗi phát khóc: “Bố thôi kiểu “phản biện” ấy đi, tránh “mồm chó vó ngựa” cho con nhờ, con được yên thân học hết đại học và kiếm được cái nghề…” Tôi buộc phải nghe lời, chỉ vì thương nó, nếu lỡ bị liên lụy bởi dính phải cái tội “yêu thư yêu ngôn” do ông bố dở hơi từ thời ngây dại trót ảnh hưởng cái ý tưởng cao siêu “Dùng cán bút làm đòn xoay chế độ”, thì tôi thực có tội và đáng ân hận
17 Tháng Hai 202512:12 SA(Xem: 4238)
Mấy hôm rày tôi không hát "ầu ơ ví dầu..." để ru cháu ngủ mà lại hay hát cái bài "Đón Xuân Này Tôi Nhớ Xuân Xưa". Cái thằng cu Ben em cu Tèo nghe êm tai mà "phê" vào giấc ngủ bình yên. Có lẽ do "ruột gan" của Ngoại nó có gởi qua đó để hát mà lị!
13 Tháng Hai 20258:11 CH(Xem: 4483)
Tuổi yêu đương ngọt ngào thì mình đã qua rồi! Có thả hồn về dĩ vãng với một thời tuổi trẻ mình vẫn nhả ra thơ tình tha thiết đắm say không khác kẻ đang yêu đâu! Thật đấy! Văn nghệ sĩ mà! Lùi về dĩ vãng, hiện tại hay tương lai, nhập vai, hóa thân có thể đưa mình về thuở xuân xanh 18, hay bất kỳ đoạn đời nào. Trí tưởng tượng có thể đưa người sáng tác đi bất cứ đâu mà họ muốn.