- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐÊM HÀ NỘI

23 Tháng Tám 20198:25 CH(Xem: 15722)
co-gai-va-hoa-sen
Cô gái và hoa sen - tranh Hà Huỳnh Mỹ

 



If lightning strikes a rotten tree and it collapses, it’s not the fault of the lightning.

 (The Fountainhead, Ayn Rand)

 

"Nếu sét đánh gãy một thân cây mục, đó không phải là lỗi của tia sét." (Suối nguồn, Ayn Rand)

 

———

 

Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại quyết định hôn anh khi ngồi cạnh nhau bên bờ hồ Gươm vào một đêm thu mát mẻ, ngọt ngào và lãng mạn tháng 9. Tôi sẽ không thi vị hóa nó bằng cụm từ ẩn ngữ quen thuộc của Phan An “mấy sợi tóc em bay bay, má em gần kề”, không phải vì cụm từ đó không đẹp hay vì tôi không biết nói một cách văn vẻ và mượt mà, mà vì tôi thích gọi sự việc bằng đúng tên của nó. Đó cũng là một điều mà đôi khi mọi người không thích ở tôi vì cách nhìn sự việc quá sắc sảo và không khoan nhượng. Nhưng bên cạnh đó, tôi còn là một người cực kỳ lãng đãng, mơ màng và lắm lúc ngơ ngơ ngác ngác….. Tôi là một phức thể hơi vụng của tạo hóa và bản thân tôi, với thật nhiều thành phần, hỗn hợp được nhào trộn lại, nhưng chẳng hiểu cố ý hay vô tình, một số phần hơi già lửa trong khi những phần khác vẫn còn chưa chín tới. Trước đây vài năm, tôi vẫn thường tự bảo mình đang ở giai đoạn định dạng trong cuộc sống, còn bây giờ, đã đến giai đoạn gì rồi, tôi cũng chẳng biết nữa, mà có thể đôi khi cũng chẳng quan tâm.

 

Hãy để tôi ngồi đó trong những bộn bề mâu thuẫn bản thân và quay trở về tối Hà Nội hôm đó bên hồ Gươm. Thực ra, tôi chỉ biết đó là hồ Gươm vì hôm sau anh bảo tôi thế chứ nếu thẳng thắn thì tôi chỉ nói được là ngồi bên bờ hồ. Tôi thường không để tâm vào một thứ gì, đặc biệt là khi tôi đến một nơi xa lạ hay tôi đi cùng với một ai đó mà tôi tin cậy và dựa vào. Tôi sẽ chỉ có một cảm giác chung về thành phố đó chứ không xác định được từng con đường, góc phố hay hàng nào, quán nào. Cảm nhận của tôi về con người cũng thế, tôi chỉ có một cảm giác chung chung, thảng hoặc một nét gì rất đặc biệt hay có ý nghĩa với tôi thì tôi sẽ nhớ, mà để định nghĩa như thế nào là có ý nghĩa với tôi thì tôi cũng không biết.

 

Có lẽ tôi quá tham lam khi nói về bản thân hơi nhiều. Hãy nói về anh một chút. Thật ra, tôi không biết anh nhiều lắm. Anh, ngày xưa, có thể là một hình mẫu lý tưởng của tôi. Anh, ngày nay, vẫn là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều cô gái, hình như không có tôi trong đó. Tôi biết anh từ lâu lắm rồi, nhưng cũng chỉ như vừa biết đây thôi. Anh và tôi hay cãi nhau vì không cùng quan điểm. Anh lúc nào cũng bảo tôi tinh vi, còn tôi thì bảo anh gồng mình. Anh thích dạy dỗ người khác vì tự tin là mình sẽ có khả năng cải hóa người khác, như anh nói “nói một lần không nghe, nói hai lần không nghe, nói mười lần mà nó nghe được một câu thì vẫn tốt”, còn tôi thì không tin vào cái sự dạy dỗ người khác lắm, hay nói đúng hơn, tôi chẳng đủ hơi sức để dạy dỗ tất cả mọi người. Anh lại lấy đó làm sở thích của anh, chẳng trách dẫn đến việc anh cũng thích dạy dỗ tôi và tôi lôi ra được một lô một lốc những lý do để cãi lại, thường dẫn đến việc là hôm đó tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Nhưng hôm sau anh vẫn sẽ gọi tôi, và với tính nhiều chuyện và mau quên cố hữu của con gái, tôi vẫn sẽ hào hứng bắt đầu một câu chuyện mới mà quên mất mình đã từng bực mình vô kể vào đêm trước.

 

Tôi đã từng được nhiều người hứa dẫn đi chơi Hà Nội từ mấy năm trước, lúc tôi dự định ra Hà Nội lần đầu. Nhưng lần lữa mãi, đến giờ mới đi được mà lại là đi công tác chứ không phải đi chơi. Lịch bận quá nên tôi chỉ có thể gặp được một số người, và, có lẽ vì tôi vẫn còn dành cho anh nhiều tình cảm lưu luyến lắm, nên tôi nghĩ đến anh đầu tiên. Và tất nhiên, anh hứa sẽ giới thiệu Hà Nội với tôi. Đi cùng một người bản địa bao giờ cũng thích vì họ có thể kể được cho mình nghe nhiều chuyện lạ và hay. Và với một người khá cởi mở và… nói khá nhiều như anh, tôi nghĩ chuyến đi lần này của mình chắc sẽ vui vẻ.

 

Tôi lại dẫn mọi người đi quá xa bờ hồ Gươm Hà Nội rồi! Ừ, đêm đó Hà Nội đẹp, lành lạnh trời thu, không mưa, không khí ẩm mát nhẹ. Anh nhắc tôi đem theo áo dài tay, tôi thu mình ngồi sau xe trong khi anh chở tôi đi hết phố này đến phố kia của Hà Nội. Tôi tự cho mình hít thở bầu không khí mát mẻ trong lành của thủ đô, khác hẳn không khí đầy khói bụi của Sài Gòn. Lạ, chỉ cần cách nhau một góc đường, phố nào ít xe không khí lạnh hẳn lại và dường như quyện vào nhau. Đường Hà Nội nhỏ, ít xe, có lẽ vì lúc đó cũng khuya rồi, nhà nhà san sát nhau đóng kín cửa. Tự nhiên tôi thấy thích cái không khí yên bình có tính thâm trầm này. Tiếc là chưa có hoa sữa để tôi có thể nghe được mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió nhẹ mùa thu.

 

…. Tôi ghé nhà một người bạn ăn tối, anh đón tôi, hơi choáng váng vì “một số cốc bia”. Anh đã làm cả bạn tôi và tôi hơi hoảng khi ngồi oang oang kể về rất nhiều thứ, thậm chí về cả cuộc sống riêng, quan điểm về tình yêu, nam nữ, vv…. Tôi đã đứng lên mấy lần mà anh vẫn cứ ngồi yên tâm kể tiếp. Tự nhiên tôi thấy rất buồn cười. Dường như một lực hút nào đó đẩy tôi về một vị trí ngược sáu năm trước kia, và tôi đang đứng nhìn tôi ba hoa một cách không cần thiết với một người mà tôi vừa quen biết. Tôi không giải thích được, nhưng cảm giác thấy tôi trong anh làm cho tôi cảm thấy vừa gần gũi vừa thân thiết.

 

Ra khỏi nhà bạn tôi, trời lạnh hơn, tôi nép vào anh, mặc dù không lạnh lắm. Tôi chẳng biết tự khi nào tôi đã xích lại gần anh hơn. Hình như đây cũng không phải là một cuộc phiêu lưu, chỉ mơ màng là một lúc nào đó, trong một tình cảnh nào đó, người ta cảm thấy cần một người nào đó, thế thôi. Anh dừng xe bên bờ hồ, tôi ngồi và ngắm mặt hồ. Nước bao giờ cũng làm cho tôi cảm thấy yên bình và gợi cho tôi ý tưởng về sự sống vĩnh hằng. Anh vẫn tiếp tục nói, anh nói những gì tôi không hiểu lắm, nhưng đối với tôi, cũng không quan trọng. Điều quan trọng là tôi đang ngồi cạnh anh, cảm giác mình đang dựa vào một bờ vai tin cẩn và có cảm giác rất thư giãn và thoải mái. Anh nói một cái gì đó về sứ mệnh xa vời, về Chúa trời, về sự huyền diệu của vũ trụ, của cuộc sống tâm linh, về Bác, về những mong ước và niềm tin thầm kín của anh. Tôi không biết mình có hiểu và có tin hết những điều đó không. Tôi chỉ tin một điều là nếu không có những cốc bia trước đó, có lẽ anh sẽ không nói những điều đó ra, hay ít nhất, sẽ không trình bày một cách lộn xộn như vậy và cũng không để ý rằng tôi đang mải nghĩ về một cái gì khác ngoài những điều anh nói.

 

Tôi không buồn cãi anh, tôi dựa vào người anh như một con mèo nhỏ. Ở đây, tôi cảm thấy ấm áp, hạnh phúc và thư giãn. Tôi biết anh có bạn gái và cuối năm nay anh sẽ cưới, và biết rằng “anh mệt mỏi rồi, anh không muốn làm lại từ đầu, trừ phi…” Tôi biết đây là một chuyện tình không kết quả, vì địa lý, vì hoàn cảnh, vì quan điểm, vv…. Phải, tôi biết tất cả những điều đó chứ, nhưng tôi không muốn đứng dậy đi ra khỏi chỗ này vì nó êm ái quá và ngọt ngào quá. Đối với tôi, ngày mai có ra sao cũng không quan trọng, tôi đang sống với những cảm xúc của tôi trong hiện tại, và nó ngọt ngào, dễ thương làm sao.

Sau cái hôn đầu, anh hỏi tôi “Em có nghĩ đến ngày chia tay không?”, tôi bật cười, đối với tôi chuyện này làm gì có khởi đầu thì cũng làm gì có kết thúc. Đây chỉ là một phần của cuộc sống, một đêm tình tứ và lãng mạn, ngày mai mọi sự có thể đổi thay, có thể anh chẳng còn nhớ tôi là ai, tôi chẳng còn nhớ anh là ai, và mỗi người lại vất vả với cuộc sống bộn bề lo toan mỗi ngày. Tôi ngạc nhiên vì anh hỏi điều đó, có lẽ đây cũng chỉ là một ham muốn nhỏ bên cạnh những người tình của anh mà anh đã từng bao lần vất vả vì những cuộc chia tay lưu luyến chăng. Tôi cười bảo rằng “Anh không yêu em và em cũng chẳng yêu anh, vậy thì có gì đâu phải nói đến chuyện chia tay”. Bản thân tôi từ lâu đã không tin vào tính vĩnh hằng của tình yêu nam nữ, tôi chỉ tin vào sự có thật của giây phút đam mê, của những rung động mà tôi có thể cảm nhận được mà thôi.

 

Anh đưa tôi về, xe chạy chậm hẳn lại. Người vẫn còn quyến luyến và hơi ngây ngất, trời đêm Hà Nội vẫn lạnh, và càng vắng người hơn. Quãng đường từ hồ về sao mà trở nên gần quá, đến mức tôi cảm thấy hình như bánh xe không còn lăn nữa. Tạm biệt anh, tạm biệt đêm đầu tiên ở Hà Nội, tạm biệt một đêm thu ngọt ngào và tình cảm mà khi nghĩ đến vẫn còn thấy lưu luyến trong lòng.

 
TRẦN HẠ VI

16/09/2006 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Năm 20211:54 SA(Xem: 9813)
Tôi gặp anh Nguyên Minh lần đầu tại một quán cà phê vỉa hè đường Phan Xích Long. Hơn mười năm trước tôi thường viết bài trên trang vanchuongviet, ngày ấy chủ biên Nguyễn Hòa chưa ngã bệnh anh còn xông xáo chuyện chữ nghĩa. Anh em thỉnh thoảng gặp nhau khi tôi vào Sài Gòn, hôm ấy có tôi, vợ chồng anh chị Trương Văn Dân _ Elena, anh Nguyễn Hòa hẹn gặp Sâm Thương và Nguyên Minh. Các anh đều là những bậc tiền bối tôi ngồi nghe các anh bàn luận và dự tính ra mắt một tập san văn học nghệ thuật riêng của mình, từ đó anh em quen nhau.
20 Tháng Tư 20215:10 CH(Xem: 10108)
Mỗi lần nghĩ đến chiến tranh, giải phóng đất nước, cách mạng dân tộc, tự do nhân quyền, xuống đường biểu tình... đầu óc tôi lơ mơ liên tưởng đến vụ Thiên An Môn năm nào. Hình ảnh người đàn ông hiên ngang tiến ra giang rộng hai tay đòi hỏi tự do, chận đứng xe tăng, chống lại quyền lãnh đạo độc tài của đảng cộng sản Trung Quốc. Hình ảnh anh hùng, xem cái chết tựa lông hồng, với lòng đầy thách thức, đòi hỏi tự do dân chủ nhân quyền cho xứ sở. Hình ảnh đó đã đánh mạnh vào tâm não toàn thể người dân trên toàn thế giới. Riêng tôi, vẫn âm thầm nghĩ tới người lính lái chiếc xe tăng khổng lồ đầy răng sắt. Hẳn ông phải là một người rất đỗi từ bi, nhân hậu? Thương người như thể thương thân. Ông từ chối giet người, dù trong tay nắm toàn quyền nghiền nát người đàn ông hiên ngang hùng dũng kia. Hành động nghiền nát đó, sẽ được coi như một chiến công hiển hách đối với đảng và nhà nước.
20 Tháng Tư 20214:59 CH(Xem: 10650)
Tháng tư năm ấy, sao tôi không mấy lao đao về cái chết tự tử của một người chị họ chưa đầy hai mươi tuổi. Năm ấy, một chín bảy lăm, nghe mạ tôi nói chị bị cào nát mặt hoa và ăn đòn phù mỏ chỉ vì lỡ tranh giành một miếng nước ngọt trên chuyến tàu tản cư từ Đà Nẵng vào Nha Trang. Liệu như thế đủ để chị chán sống hay còn vài lý do thầm kín khác mà tôi không đoán được. Ồ phải rồi, nghe kể mẹ chị ấy là mợ tôi ngồi đâu cũng thở dài rất thảm, lâu lâu tuồng như muốn nuốt ực những giọt nước mắt dội ngược vào lòng và lâu lâu thì lại trào ra trăm lời nguyền rủa về những xui xẻo không tránh được, ví dụ nỗi đau rát rực rỡ của mấy bợm máu kinh nguyệt thời con gái chị tôi đã phọc lai láng trên đít quần suốt những ngày chạy giặc thiếu nước và máu ôi thôi là máu của những xác người vô thừa nhận trên con đường lánh nạn.
20 Tháng Tư 20214:23 CH(Xem: 10593)
Tôi đã thay đổi vì biến cố tháng Tư Bảy Lăm, nhưng cũng có thể tôi đã mất thiên đường từ trước khi ra đời. Đó là câu hỏi mà tôi ngẫm nghĩ gần đây. Năm nay tôi 43 tuổi, mặc dù tôi nhuộm tóc và vẫn thích người ngoài khen tôi trẻ, tôi hiểu mình nhiều hơn, và cũng chân thật với mình nhiều hơn lúc còn trong tuổi niên thiếu. Trên nhiều phương diện, có thể tôi cũng đầy đủ hơn ngày xưa. Nhưng tất cả những câu chuyện mà tôi hay kể với bạn bè để biểu lộ tâm trạng “cá ra khỏi nước” mà tôi vẫn cảm thấy đeo đuổi mình thường trực, đều bắt nguồn từ trước biến cố Bảy Lăm.
20 Tháng Tư 20214:18 CH(Xem: 10261)
Tháng 4, 1975, tôi 11 tuổi. Lúc đó tôi sống với cha, em trai và bà nội ở ngang chợ An Đông, Sài Gòn. Mẹ tôi ly dị cha tôi trước đó 2 năm để lấy người tình. Người tình của mẹ tôi làm tài xế cho cha tôi khi hai người còn là cảnh sát. Ông này trẻ, cao, vạm vỡ và đẹp trai hơn cha tôi. Ông cũng galăng, nhỏ nhẹ hơn cha tôi. Có lẽ ông cũng dai và dẻo hơn cha tôi. Vô tư mà chấm, có lẽ hai người xứng đôi. Ai cũng khen mẹ tôi đẹp, nhưng tôi không thấy mẹ tôi đẹp tí nào. Sau này, khi cãi lộn với chồng mới, bà bị bạt tai nên vung lời, “Đồ tài xế!”
15 Tháng Tư 20211:03 SA(Xem: 4183)
Ngày này 46 năm trước, tôi đang rong ruổi trên đường cái quan chạy về Sài Gòn. Gia đình tôi và những người dân miền Trung hớt hải tháo thân khi nghe tin bước chân của quân miền Bắc đang tiến vào Nam. Những người bạn thế hệ tôi ngày ấy ra sao, những ngày tàn cuộc chiến? Những ngày cuối tháng tư, giờ này bà ngoại của Thơ Thơ đang chia gia tài cho con cháu là những lọ xyanua, phòng nếu có điều gì. Mỗi người một lọ thuốc trong vắt, thơm mùi hạnh nhân, thuốc cực độc uống vào vài giây là chết tức khắc, bà nói cầm chắc thuốc độc trên tay là cầm chắc định mệnh của mình. Bà là vợ của nhà văn Hoàng Đạo, giòng họ của nhóm Tự lực văn đoàn, văn đàn vang danh một cõi xứ Bắc. Tôi hiểu tâm trạng của bạn tôi trong đêm cuối ở đài Tiếng nói Tự do trên phòng chờ lầu 2, tất cả gia đình nhân viên trong đài và văn nghệ sĩ miền Nam tập trung để được “ bốc” đi, đêm dài dằn dặc, phía dưới đường phố là sự hoảng loạn của người dân Sài Gòn, mọi người im lặng căng thẳng nghe cả tiếng máy lạnh rì rầm, bạn phải tìm
15 Tháng Tư 202112:27 SA(Xem: 10329)
Chiếc xe gài số lui ra khỏi sân nhà, ngang mấy hàng lan Hoa Hậu và gốc nhãn đang đậu trái nhỏ li ti, thành chùm. Tôi hỏi: Xe nhà mình lúc đó là xe gì? Ba nói Con không nhớ sao? Tôi gấp lại dãi khăn tang trắng. Hôm mãn tang Ba, ở chùa về, tôi đã định đốt dãi khăn trong lò sưỡi. Tháng này trời Cali chưa chiều đã nhá nhem. Tôi để cuộn khăn trở lại bàn nhỏ cạnh đầu giường. Ba không còn ngồi trên ghế gần cửa ra vào. Trong phòng còn có mình tôi.
15 Tháng Tư 202112:10 SA(Xem: 10823)
LTS: Một năm rưỡi trước khi từ trần, tướng Trần Độ đã hoàn thành một tập nhật ký mà ông đặt tên là Nhật Ký Rồng Rắn: bắt đầu từ cuối năm 2000, viết xong tháng 5 năm 2001. Nhật ký Rồng Rắn là một bút ký chính trị trong đó, với tất cả tâm huyết, tác giả trình bày suy nghĩ của mình về các vấn đề chính trị của đất nước. Tháng 6.2001, Trần Độ vào Sàigòn thăm con và nhờ người đánh máy bản thảo. Ngày 10.6, ông đi lấy bản thảo, bản vi tính và sao chụp thành 15 bản. Trên đường về nhà, ông bị tịch thu toàn bộ các bản thảo và bản in chụp, xem là "tang chứng" của tội "viết và lưu hành tài liệu xấu". Cho đến ngày từ trần 9.8.2002, tướng Trần Độ không được trả lại nhật ký của mình. Trích đoạn dưới đây là một phần của nhật ký này. {theo tạp chí Diễn Đàn}.
01 Tháng Tư 20214:31 CH(Xem: 11948)
Vào một ngày đầu hè năm 2019, tôi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của một người lạ, bạn ấy nói muốn gặp tôi trò chuyện vì đang làm ký sự Trịnh Công Sơn của Đài truyền hình Việt Nam. Chúng tôi hẹn gặp ở quán cà phê Trịnh Công Sơn trên đường Xuân Diệu để nghe nhạc và trao đổi cùng vài người bạn. Lúc ấy tôi mới biết bạn là Nguyễn Đức Đệ đạo diễn đang làm phim ký sự “Trịnh Công Sơn nhẹ gót lãng du” gồm 5 tập, kịch bản và cố vấn phim do nhà báo Trần Ngọc Trác ở Đà Lạt một người đam mê nhạc Trịnh đảm nhận. Anh Trác đề nghị cho anh photo tất cả tài liệu mà tôi sưu tầm được khi làm luận văn thạc sĩ Trịnh Công Sơn để làm tư liệu, ngày mai sẽ vào trường Đại học Quy Nhơn quay ngoại cảnh, tìm lại dấu vết cũ nơi Trịnh Công Sơn đã từng học thời gian 1962-1964. Phỏng vấn tôi xoay quanh luận văn thạc sĩ mà tôi đã làm về đề tại Trịnh Công Sơn.
25 Tháng Ba 202111:55 CH(Xem: 11095)
Đó là vào những ngày cả Hãng phim truyện VN như sôi sục lên trong giai đoạn tổ chức sản xuất bộ phim nhựa đen trắng “Tướng về hưu” dựa theo truyện ngắn cùng tên đang rầm rĩ dư luận xã hội của NHT. Sáng hôm ấy, đang ngồi họp xưởng đầu tuần theo thông lệ của Hãng, đồng chí bảo vệ ngó đầu vào nhắn: “Có nhà văn Nguyễn Huy Thiệp muốn gặp đạo diễn Nguyễn Anh Tuấn”.