- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BUỔI SÁNG CỦA NGƯỜI CAO TUỔI

12 Tháng Chín 20242:10 CH(Xem: 2960)

Anh Dang Hien
Photo- Đặng Hiền



Thái Thanh

BUỔI SÁNG CỦA NGƯỜI CAO TUỔI

 

 

Ngày xưa hồi còn nhỏ, tui hay nghe bà cố tui đọc câu: "Còn duyên kẻ đón người đưa. Hết duyên đi sớm về trưa một mình". Tui thấy ngồ ngộ dễ thương nên tui nhớ luôn câu ấy ở trong đầu.

Mấy mươi năm trôi qua cho đến giờ tuổi đã về chiều, ngồi ngẫm lại đời mình. À! người ta thì  "còn duyên kẻ đón người đưa" còn mình hết cả một đời người trôi qua mà mình có chút duyên nào đâu, vì từ nhỏ cho tới lớn đâu có ai đón đưa, thương nhớ mình chứ ... Xấu hổ thiệt nhưng cũng phải thú thiệt vì ở cái tuổi này rồi, có níu kéo gì nữa đâu hè!!  Nói thiệt may ra ông trời ổng thấy tội tội mà kiếp sau ổng cho mình có chút  "diên" (duyên)làm vốn lận lưng.

Nhân đọc facebook của chị Hoàng Kim Chi phân tích về Người Cao Tuổi và Người Già khác nhau như thế nào. Đọc xong tui ngồi tủm tỉm mà cười một mình rồi ngẫm lại. Sao Người Cao tuổi dễ thương thế, có duyên thế còn Người Già thì ngược lại. Mình thuộc loại người không có duyên nhưng mình chỉ mới tới ngưỡng cửa của tuổi 60, mình tuy xí xọn nhưng đâu có khó chịu đâu, mình cười vui suốt ngày mình có cành nanh với ai đâu và ngoài cái thằng cháu ngoại mình, nó yêu thương ngoại ra, còn tất cả các đứa cháu kêu mình bằng cô ở nhà, lẫn mấy đứa cháu nơi buôn bán ở chợ... đứa nào cũng khoái mình nhất kia mà. Vậy mình thuộc loại Người Cao tuổi hay Người Già đây!? Thôi tự cho mình làm Người Cao Tuổi đi cho nó dễ thương một chút trong tháng năm còn lại của cuộc đời. Và buổi sáng của Người Cao Tuổi là tui hôm nay đây, tui kể nghe nha.

 

Ở quê tui Qui Nhơn đã vào mùa mưa, mưa liên tục suốt mấy ngày nhưng tui không bỏ đi tắm biển ngày nào. Tui bơi vẫy vùng dưới mưa, lợi dụng biển vắng người tui hét to, cười to giữa biển cho thỏa thích. Người Cao Tuổi thì lúc vui, lúc buồn... cũng có lúc tui ngồi bó gối ở ban công nghe nhạc, nhìn mưa, rồi buồn, rồi viết ít chữ quăng lên "phây" mà than thở cho đỡ buồn.

Sáng nay trời ngớt mưa hơn, biển đông người hơn mấy ngày qua nhiều. Mà cũng lạ, biển và sân tập zoga, tập thể dục nhìn chung đa phần là các bô lão người cao tuổi còn cái đám con cháu thanh thiếu niên nó lặn đâu mất không thấy đứa nào. Mà các bô lão đa phần là lão bà bà nhiều gấp đôi lão ông. Cái thành phần mà phải " Khỏe vì nước kiến thiết Quốc gia" ấy, tìm ít thấy.

Sau khi ngâm dưới Biển đã đời tui lên bờ vào nhà tắm dịch vụ để xả lại nước mặn, thay đồ khô rồi về. Hôm nay đông người nên dãy phòng tắm nữ đều kín phòng, tui cảm thấy hơi lạnh nên muốn tắm lại liền không thể chờ được.Tui nhìn qua khu vực của nam không có ai hết, bốn phòng trống trơn.Tui quyết định qua nam thôi, mình cao tuổi rồi ai mà để ý mình, mà mình ngán gì ai chứ, mấy mươi năm trôi qua đâu có lão nào cưa đổ mình và mình cũng đâu có làm cho ai rung động vì mình đâu chứ hì hì!!

Bên nam có phòng số 8 nước chảy mạnh nhất, sáng sủa nhất, lại không có gián (vì tui rất sợ gián) nên tui chọn phòng này, nhưng nghiệt nỗi cái chốt cửa của phòng số 8 lại bị chuyền điện, tui vừa sờ vào nó giật bắn tui lên, mấy ông tắm thì đâu cần chốt cửa.Tui nhìn quanh thấy chẳng có ai nên tui khép cửa lại nhưng không thể chốt cửa. Để cho chắc ăn tui thay bộ đồ tắm của mình ra rồi vắt lên trên thành cửa làm ám hiệu "ta là đàn bà con gái chính hiệu đây đừng có mà lại gần"!.Tui xả nước tắm thoải mái, chợt tui nghe ngoài cửa có tiếng lao xao của đàn ông, thôi tiêu rồi có người vào.Tui tắt nước lấy khăn lau lẹ rồi mặc đồ vào.Tiếng người nói:

- Dô phòng 8 nước chảy mạnh nè anh!

Ui, rủi mấy lão ấy sớn sát không thấy bộ đồ tắm nữ tui treo thì chết, tui sợ quá, bộ đồ mặc lộn đầu lộn đuôi không vào được. Tui hát to lên, bài hát mà tui hát cho cháu tui nó nghe để chọc nó cười: "Bốn ông già đi tàu bay Liên Sô, bay lên cao cùng té xuống u đầu. Cùng nắm tay đi nhà thương băng bó. Ui chu cha cái đầu sưng chù dù"

- Hình như có người.

Tiếng chân dừng lại, tui vừa mặc đồ vừa la to  "có người, có người ". Xong xuôi tui bước ra khỏi phòng tắm, hai gã đàn ông lạ quắc trố mắt dòm cứ làm như tui ở hành tinh lạ xuống, tui an toàn rồi nên bình tĩnh bước lại chỗ gương chải tóc rồi về, tui nghe đằng sau:

 

- Wow! tự nhiên phòng nữ không tắm chun qua phòng nam tắm rồi hát om lên, thiệt là ...

 

Tui dắt xe đạp ra khỏi nhà dịch vụ tắm biển, trời vẫn còn mưa. Kiểu này thì không thể đi bán hàng được rồi, tui quẹo vào tiệm phở ăn một tô phở nóng, tui rắc nhiều tiêu và bỏ ớt vào cho ấm bụng, rồi tui đạp xe thong thả dưới mưa để về. Ngang qua "Góc Phố Diu Dàng" nhìn vào quán thấy thưa người. Tự nhiên tui thèm một ly cà phê, tần ngần một chút rồi tui dừng lại và lững thững vào quán, tui chọn cho mình một cái bàn riêng lẻ trong góc. Đây là lần đầu tiên trong đời tui vào quán cà phê một mình, những lần trước tui thường đi với bạn hoặc uống ở nhà. Thôi kệ đi, mình là người cao tuổi rồi mình phải biết chút chút với đời chứ. Tui gọi một ly cà phê sữa đá và một tách trà thơm rồi lơ đễnh nhìn ra bầu trời xám xịt trên kia mơ màng. Đang nhâm nhi từng ngụm cà phê chợt có tiếng người trong bàn trong gọi trả tiền, tiếng bước chân đi dần ra cửa.Tui nghe tiếng reo lên:

- TT phải không ?

- Đúng là cô TT đó mẹ!

Trước mặt tui một chị mặc bộ đồ comle nhìn khá sang, cô bé sau là con gái của chị. Tui không nhớ đó là ai mà gọi đích danh tên mình, chắc là bà con hay người quen mà mình quên đây. Tui lật đật nhăn răng ra cười mà không dám lên tiếng.

 

- Chị biết em ở trang Liên Trường Qui Nhơn chị hay đọc bài em đăng lên đó

 

Ui da! tui xấu hổ hết chỗ nói, muốn biến nhanh tức khắc.Tui thấy tội cho mấy đứa con của tui vì có một bà mẹ xí xọn như tui. Chắc là tui lên "phây" viết lách lăng nhăng, quăng hình rồi bình luận quậy tưng trên đó hay sao mà người ta biết tui. Con tui nó giả lơ cho mẹ muốn làm gì thì làm trong khi mẹ đã đến tuổi nhá nhem về chiều mà "tí tửng" hết biết. May sao, con bé khi ra tới xe nó vói theo: "Cô ơi cô nhớ viết bài đăng Liên Trường Quy Nhơn nữa nghen cô, mẹ con thích cô lắm".Ôi hú vía! tui há hốc mồm nhìn theo mà nãy giờ tui sợ quá nên quên hỏi mẹ cháu tên gì ở trên "phây".

Tui hớp vội ly trà rồi đứng dậy trả tiền, tui không dám ngồi lâu ở đây nữa. Vừa ra tới cửa tui quay lại định dắt xe ra thì tui đụng độ ngay hai cha con của người cao tuổi bước vào. Chợt người đàn ông reo lên:

 

- TT phải không?

 

-Ai dậy ba?

 

- Đúng là TT rồi !

 

Ôi chao! lại là người trên Liên Trường Qui Nhơn nữa sao? chắc chắn là thế vì tui thuộc loại người kém thông minh, "luôn luôn lắng nghe nhưng lâu lâu tui mới hiểu"  Tuy thế nhưng trời bù lại cho là tui nhớ rất dai. Cái lão này, già già cỡ tui mà tui thấy lạ quắc hà. Híc hic! gì nữa sẽ xảy ra đây? (lạy trời cho con không lỡ gây chuyện trên Liên Trường Qui Nhơn, kiểu này chắc con không dám lên facebook nữa quá)

 

Hắn dzui zẻ bước tới:

 

- TT nhớ tui hông? Phan Cầm nè!

 

Hắn vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay tui. Ôi tên Phan Cầm, mà chưa gì đã cầm lấy tay người ta rồi. Tui rụt tay lại,  tuy tui đã là người cao tuổi nhưng dù sao  "Tui là phận gái, lão là phận trai"(3) mờ .

 

- Phan Cầm nè, hồi xưa mình học cùng một lớp đó nhớ chưa?

 

- Học...hoc cùng lớp hồi nào?

 

-Thì hầu nhỏ trường bà cô Tí ở đường Trần cao Vân đó. Nhà tui ở sát cạnh nhà cậu Năm của TT đó (Ôi , má ơi cái khoản nhớ dai này tui hết tự hào nổi, tui thua không cạnh tranh nổi với hắn ta rồi).Trường bà cô Tí là cách đây đã 55 năm rồi, đó là trường Mẫu giáo , cái thời mà tui còn để tóc "bum bê " còn mặc quần lủng đáy, lủng đít.Tui nhớ hồi nhỏ đi học trường cô Tí về, mặt mũi luôn lem luốc má tui rửa mặt cho tui rồi càm ràm khi nhíp đồ cho tui vì tui chuyên mặc quần ngồi tét đáy... Ôi hắn còn nhớ ra tui thì hắn siêu sao mất rồi.

 

Chào hỏi qua loa tui lật đật cáo lui, chuồn lẹ  (thật lòng tui kém ngoại giao, vụng về ghê lắm, nhất là đối với đàn ông tui không biết nói chuyện sao cho hay, nên có ai là đàn ông mà mời tui đi đâu là tui không dám đi)

Tui đạp xe về, mưa lất phất bay vào mặt mát lạnh. Tui ghé chợ mua đồ ăn về nấu cơm ăn, mấy hôm nay trời mưa, tui làm biếng đi chợ nên ăn toàn là rau luộc chấm nước mắm. Chợ không có cá, tui mua một miếng thịt bò bắp và rau. Về nhà, lau lại căn nhà nhỏ cho sạch sẽ rồi tui đi nấu cơm. Cơm chín thức ăn dọn ra mâm, thịt bò luộc chấm nước mắm gừng ớt, cơm dẻo nóng, tô canh rau xanh cũng nóng, tui ăn ngon miệng cực kỳ.

 

Rồi tui ngồi ở ghế mây nơi ban công vắt chân lên lan can nhìn ra biển xa mù dưới màn mưa bay bay. Thành phố thân yêu, dưới đôi mắt của người cao tuổi như tui rất đỗi thân tình.

 

Tôi chẳng có duyên nên tôi chỉ một mình.

Ai bảo một mình là không duyên kỳ ngộ

Bởi một buổi sáng trời mưa như hôm nay tôi vẫn có

Tia bình mình lên hồng sáng trái tim mình

Đâu phải chỉ tình yêu đôi lứa là hạnh phúc.

Tình nhân gian, tình cây cỏ cũng thật là tình.

 

Hết một buổi sáng của người cao tuổi TT, tui thấy vui vui nên chia sẻ ít dòng lên phây. Cảm ơn các bạn đã dành chút thời gian kiên nhẫn đọc trọn bài viết này. Nếu có gì không phải xin thông cảm cho người Cao tuổi này nhé. Chúc an vui.

 

Thái Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Một 20218:07 CH(Xem: 14878)
Bạn có bao giờ đứng trên đỉnh núi lộng gió, xung quanh sương mù bao phủ, cùng bạn bè nắm tay nhau hát vang giữa bạt ngàn rừng núi? Tôi may mắn đã nhiều lần trãi nghiệm như vậy suốt con đường cái quan từ Nam ra Bắc, từ miền xuôi lên đến miền ngược.
24 Tháng Mười Một 20219:38 CH(Xem: 15797)
Chiều buông, từ cột cờ Lũng Cú chúng tôi phải quay lại ngã ba gần dinh vua Mèo để kịp đến cao nguyên đá Đồng Văn trước khi trời tối hẳn, đoạn đường khúc khuỷu, nguy hiểm vì đang thi công, người ta cho nổ mìn phá núi để mở rộng đường đèo. Trên núi cao chỉ cần mặt trời lặn thì bóng tối bao trùm, chỉ có đèn pha của xe chiếu vào vách núi, phía ngoài sương mù giăng phủ, một bên là núi một bên là vực sâu hun hút.
18 Tháng Mười Một 20214:35 CH(Xem: 15694)
Đêm Tuyên Quang chìm trong tiếng rù rì quái dị thành nhà Mạc chập chờn trong giấc mơ. Tôi chạy xuyên qua tường thành mờ ảo những mê cung bàn cờ, tôi lao vào ngõ cụt bức tường thành khổng lồ chắn lối, những hình vẽ lay động bước ra nhìn tôi, ánh mắt có thần của một nữ nhân có khuôn mặt đầy nếp nhăn của thời gian làm tôi chết sửng, bà là một vị thần? những chạm khắc trên tường với những phù điêu Champa. Hay tôi đang trôi vào thời Óc eo thế kỷ thứ 7 của xứ Phù Nam. Không tôi đang đi về miền Đông Bắc Việt Nam.
02 Tháng Mười Một 20218:38 CH(Xem: 16100)
Biển chạy dọc, dài theo hết California, vừa huyên náo, rất mơ màng, lại có chút gì đó nhịp nhàng trong cái tĩnh lặng của hoàng hôn. Chiều tàn, với sắc đỏ thắm rọi soi xuống dòng nước, là chút mầu sâu thẳm của ráng chiều đang nhạt nhoà vào đêm tối. Chút ánh sáng sắp tàn, phai dần cho bóng đêm, đã luôn làm tôi chìm đắm trong những ly rượu đỏ, có khi muốn uống hết, uống cho đến khi nào im hơi…
19 Tháng Mười 20216:46 CH(Xem: 16275)
Bài thơ tựa một khúc du ca trong trẻo, cất lên giữa chiều thu yên bình, giữa khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp của một miền quê Bắc Mỹ, xuyên qua một con đường quanh co rợp bóng cây mang tên “Con đường tình ta đi”- cái tên như một thứ “định mệnh” ngọt ngào đối với hai người…
05 Tháng Mười 202110:18 CH(Xem: 16578)
Cuối cùng rồi tôi cũng đã già. Cái già cũng thật thú vị. Hồi nhỏ người lớn bảo rằng tôi có tướng đi lầm lũi, đó là tướng khổ và cái tướng đó theo cả đường đời tôi đi. Tôi đi suốt từ thời thơ bé cho mãi đến tuổi 50 có lẽ thấm mệt nên tôi dần chậm bước. Tôi cho rằng đó là lúc tôi không còn trẻ nữa mà đến lúc tuổi đã thu rồi.
12 Tháng Chín 20219:32 CH(Xem: 15464)
Buổi sáng thức dậy thật sớm, tôi có những phút bình yên ngồi bên song cửa sổ lặng nhìn thành phố còn trong màn đêm yên tĩnh. Từ ngày thành phố có lệnh cách ly, khoảng trời của tôi được thu nhỏ chỉ trong khung cửa sổ này. Nhìn từ nơi xa xa tít ngoài xa là con đường cao tốc, cửa ngõ cho người đi người về lại Sài gòn, ngày trước xe lúc nào cũng nối đuôi còn bây giờ thưa thớt một vài xe trên đường. Những ngày dịch bệnh nơi ấy bớt hẵn bóng người, không còn những chuyến xe đi sớm về muộn trên đường xuôi ngược.
09 Tháng Chín 20219:44 CH(Xem: 15776)
Những ngày giãn cách này, tôi khám phá ra mình có một khả năng mới; đọc được tiếng ho! Giữa tháng 8, bẳng đi một tuần, đột nhiên tất cả âm thanh quanh tôi cùng một lúc biến mất! Không có tiếng hát karaoke, không có tiếng bước chân ngoài cửa, không có tiếng người cãi nhau lao xao dưới sân, không có cả tiếng con nít khóc cười rượt đuổi nhau ngoài hành lang… tôi như rơi vào khoảng không im lặng lạ lùng. Đó là lúc tiếng ho bắt đầu trỗi lên. Đầu tiên là tiếng ho của bác hàng xóm sát vách bên trái, âm thanh đùng đục quặn sâu từ trong phổi, rồi bục ra khỏi cuống họng từng chùm tắt nghẽn. Tiếng ho luồn từ cuối dãy hành lang, theo chiều gió lan dài, mới đầu chỉ là khúc khắc, càng về cuối càng dồn dập, khản đặc.
25 Tháng Tám 20219:16 CH(Xem: 16074)
Một năm trôi qua, nỗi sợ hãi càng thấm đẫm hơn. Sợ bệnh dịch hoàng hoành, con virus –cúm Vũ Hán thực quái ác, nó gây nỗi sợ hãi cho cả thế giới. Loài người như điêu đứng vì nó, nó gây bao tang tóc, đau thương không có bút mực nào tả xiết. Thần quyền, sợ chết. Cường quyền, sợ phạt tiền, sợ tù đày, rờ đâu cũng sợ.
17 Tháng Tám 202110:42 CH(Xem: 16388)
Tôi nhỏ xíu, tôi bé xíu. / Cũng chẳng có nghĩa những bóng lớn của Hội Họa Sĩ Trẻ đó đã che hết dáng tôi, cô học trò xinh xinh, chen chân, nhón gót xem tranh trong những chiều trốn lễ, bỏ nhà thờ… / Tôi mượt mà, tóc bay và mắt ướt, tôi thơ mộng như những thiếu nữ trong tranh. Tôi nhìn thấp thoáng chút yêu kiều, thời của những Chagall, Pissarro, Cezanne, Matisse… Và ngay cả rất xa xưa, Rembrandt.