- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐÊM HÀ NỘI

23 Tháng Tám 20198:25 CH(Xem: 16323)
co-gai-va-hoa-sen
Cô gái và hoa sen - tranh Hà Huỳnh Mỹ

 



If lightning strikes a rotten tree and it collapses, it’s not the fault of the lightning.

 (The Fountainhead, Ayn Rand)

 

"Nếu sét đánh gãy một thân cây mục, đó không phải là lỗi của tia sét." (Suối nguồn, Ayn Rand)

 

———

 

Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại quyết định hôn anh khi ngồi cạnh nhau bên bờ hồ Gươm vào một đêm thu mát mẻ, ngọt ngào và lãng mạn tháng 9. Tôi sẽ không thi vị hóa nó bằng cụm từ ẩn ngữ quen thuộc của Phan An “mấy sợi tóc em bay bay, má em gần kề”, không phải vì cụm từ đó không đẹp hay vì tôi không biết nói một cách văn vẻ và mượt mà, mà vì tôi thích gọi sự việc bằng đúng tên của nó. Đó cũng là một điều mà đôi khi mọi người không thích ở tôi vì cách nhìn sự việc quá sắc sảo và không khoan nhượng. Nhưng bên cạnh đó, tôi còn là một người cực kỳ lãng đãng, mơ màng và lắm lúc ngơ ngơ ngác ngác….. Tôi là một phức thể hơi vụng của tạo hóa và bản thân tôi, với thật nhiều thành phần, hỗn hợp được nhào trộn lại, nhưng chẳng hiểu cố ý hay vô tình, một số phần hơi già lửa trong khi những phần khác vẫn còn chưa chín tới. Trước đây vài năm, tôi vẫn thường tự bảo mình đang ở giai đoạn định dạng trong cuộc sống, còn bây giờ, đã đến giai đoạn gì rồi, tôi cũng chẳng biết nữa, mà có thể đôi khi cũng chẳng quan tâm.

 

Hãy để tôi ngồi đó trong những bộn bề mâu thuẫn bản thân và quay trở về tối Hà Nội hôm đó bên hồ Gươm. Thực ra, tôi chỉ biết đó là hồ Gươm vì hôm sau anh bảo tôi thế chứ nếu thẳng thắn thì tôi chỉ nói được là ngồi bên bờ hồ. Tôi thường không để tâm vào một thứ gì, đặc biệt là khi tôi đến một nơi xa lạ hay tôi đi cùng với một ai đó mà tôi tin cậy và dựa vào. Tôi sẽ chỉ có một cảm giác chung về thành phố đó chứ không xác định được từng con đường, góc phố hay hàng nào, quán nào. Cảm nhận của tôi về con người cũng thế, tôi chỉ có một cảm giác chung chung, thảng hoặc một nét gì rất đặc biệt hay có ý nghĩa với tôi thì tôi sẽ nhớ, mà để định nghĩa như thế nào là có ý nghĩa với tôi thì tôi cũng không biết.

 

Có lẽ tôi quá tham lam khi nói về bản thân hơi nhiều. Hãy nói về anh một chút. Thật ra, tôi không biết anh nhiều lắm. Anh, ngày xưa, có thể là một hình mẫu lý tưởng của tôi. Anh, ngày nay, vẫn là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều cô gái, hình như không có tôi trong đó. Tôi biết anh từ lâu lắm rồi, nhưng cũng chỉ như vừa biết đây thôi. Anh và tôi hay cãi nhau vì không cùng quan điểm. Anh lúc nào cũng bảo tôi tinh vi, còn tôi thì bảo anh gồng mình. Anh thích dạy dỗ người khác vì tự tin là mình sẽ có khả năng cải hóa người khác, như anh nói “nói một lần không nghe, nói hai lần không nghe, nói mười lần mà nó nghe được một câu thì vẫn tốt”, còn tôi thì không tin vào cái sự dạy dỗ người khác lắm, hay nói đúng hơn, tôi chẳng đủ hơi sức để dạy dỗ tất cả mọi người. Anh lại lấy đó làm sở thích của anh, chẳng trách dẫn đến việc anh cũng thích dạy dỗ tôi và tôi lôi ra được một lô một lốc những lý do để cãi lại, thường dẫn đến việc là hôm đó tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Nhưng hôm sau anh vẫn sẽ gọi tôi, và với tính nhiều chuyện và mau quên cố hữu của con gái, tôi vẫn sẽ hào hứng bắt đầu một câu chuyện mới mà quên mất mình đã từng bực mình vô kể vào đêm trước.

 

Tôi đã từng được nhiều người hứa dẫn đi chơi Hà Nội từ mấy năm trước, lúc tôi dự định ra Hà Nội lần đầu. Nhưng lần lữa mãi, đến giờ mới đi được mà lại là đi công tác chứ không phải đi chơi. Lịch bận quá nên tôi chỉ có thể gặp được một số người, và, có lẽ vì tôi vẫn còn dành cho anh nhiều tình cảm lưu luyến lắm, nên tôi nghĩ đến anh đầu tiên. Và tất nhiên, anh hứa sẽ giới thiệu Hà Nội với tôi. Đi cùng một người bản địa bao giờ cũng thích vì họ có thể kể được cho mình nghe nhiều chuyện lạ và hay. Và với một người khá cởi mở và… nói khá nhiều như anh, tôi nghĩ chuyến đi lần này của mình chắc sẽ vui vẻ.

 

Tôi lại dẫn mọi người đi quá xa bờ hồ Gươm Hà Nội rồi! Ừ, đêm đó Hà Nội đẹp, lành lạnh trời thu, không mưa, không khí ẩm mát nhẹ. Anh nhắc tôi đem theo áo dài tay, tôi thu mình ngồi sau xe trong khi anh chở tôi đi hết phố này đến phố kia của Hà Nội. Tôi tự cho mình hít thở bầu không khí mát mẻ trong lành của thủ đô, khác hẳn không khí đầy khói bụi của Sài Gòn. Lạ, chỉ cần cách nhau một góc đường, phố nào ít xe không khí lạnh hẳn lại và dường như quyện vào nhau. Đường Hà Nội nhỏ, ít xe, có lẽ vì lúc đó cũng khuya rồi, nhà nhà san sát nhau đóng kín cửa. Tự nhiên tôi thấy thích cái không khí yên bình có tính thâm trầm này. Tiếc là chưa có hoa sữa để tôi có thể nghe được mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió nhẹ mùa thu.

 

…. Tôi ghé nhà một người bạn ăn tối, anh đón tôi, hơi choáng váng vì “một số cốc bia”. Anh đã làm cả bạn tôi và tôi hơi hoảng khi ngồi oang oang kể về rất nhiều thứ, thậm chí về cả cuộc sống riêng, quan điểm về tình yêu, nam nữ, vv…. Tôi đã đứng lên mấy lần mà anh vẫn cứ ngồi yên tâm kể tiếp. Tự nhiên tôi thấy rất buồn cười. Dường như một lực hút nào đó đẩy tôi về một vị trí ngược sáu năm trước kia, và tôi đang đứng nhìn tôi ba hoa một cách không cần thiết với một người mà tôi vừa quen biết. Tôi không giải thích được, nhưng cảm giác thấy tôi trong anh làm cho tôi cảm thấy vừa gần gũi vừa thân thiết.

 

Ra khỏi nhà bạn tôi, trời lạnh hơn, tôi nép vào anh, mặc dù không lạnh lắm. Tôi chẳng biết tự khi nào tôi đã xích lại gần anh hơn. Hình như đây cũng không phải là một cuộc phiêu lưu, chỉ mơ màng là một lúc nào đó, trong một tình cảnh nào đó, người ta cảm thấy cần một người nào đó, thế thôi. Anh dừng xe bên bờ hồ, tôi ngồi và ngắm mặt hồ. Nước bao giờ cũng làm cho tôi cảm thấy yên bình và gợi cho tôi ý tưởng về sự sống vĩnh hằng. Anh vẫn tiếp tục nói, anh nói những gì tôi không hiểu lắm, nhưng đối với tôi, cũng không quan trọng. Điều quan trọng là tôi đang ngồi cạnh anh, cảm giác mình đang dựa vào một bờ vai tin cẩn và có cảm giác rất thư giãn và thoải mái. Anh nói một cái gì đó về sứ mệnh xa vời, về Chúa trời, về sự huyền diệu của vũ trụ, của cuộc sống tâm linh, về Bác, về những mong ước và niềm tin thầm kín của anh. Tôi không biết mình có hiểu và có tin hết những điều đó không. Tôi chỉ tin một điều là nếu không có những cốc bia trước đó, có lẽ anh sẽ không nói những điều đó ra, hay ít nhất, sẽ không trình bày một cách lộn xộn như vậy và cũng không để ý rằng tôi đang mải nghĩ về một cái gì khác ngoài những điều anh nói.

 

Tôi không buồn cãi anh, tôi dựa vào người anh như một con mèo nhỏ. Ở đây, tôi cảm thấy ấm áp, hạnh phúc và thư giãn. Tôi biết anh có bạn gái và cuối năm nay anh sẽ cưới, và biết rằng “anh mệt mỏi rồi, anh không muốn làm lại từ đầu, trừ phi…” Tôi biết đây là một chuyện tình không kết quả, vì địa lý, vì hoàn cảnh, vì quan điểm, vv…. Phải, tôi biết tất cả những điều đó chứ, nhưng tôi không muốn đứng dậy đi ra khỏi chỗ này vì nó êm ái quá và ngọt ngào quá. Đối với tôi, ngày mai có ra sao cũng không quan trọng, tôi đang sống với những cảm xúc của tôi trong hiện tại, và nó ngọt ngào, dễ thương làm sao.

Sau cái hôn đầu, anh hỏi tôi “Em có nghĩ đến ngày chia tay không?”, tôi bật cười, đối với tôi chuyện này làm gì có khởi đầu thì cũng làm gì có kết thúc. Đây chỉ là một phần của cuộc sống, một đêm tình tứ và lãng mạn, ngày mai mọi sự có thể đổi thay, có thể anh chẳng còn nhớ tôi là ai, tôi chẳng còn nhớ anh là ai, và mỗi người lại vất vả với cuộc sống bộn bề lo toan mỗi ngày. Tôi ngạc nhiên vì anh hỏi điều đó, có lẽ đây cũng chỉ là một ham muốn nhỏ bên cạnh những người tình của anh mà anh đã từng bao lần vất vả vì những cuộc chia tay lưu luyến chăng. Tôi cười bảo rằng “Anh không yêu em và em cũng chẳng yêu anh, vậy thì có gì đâu phải nói đến chuyện chia tay”. Bản thân tôi từ lâu đã không tin vào tính vĩnh hằng của tình yêu nam nữ, tôi chỉ tin vào sự có thật của giây phút đam mê, của những rung động mà tôi có thể cảm nhận được mà thôi.

 

Anh đưa tôi về, xe chạy chậm hẳn lại. Người vẫn còn quyến luyến và hơi ngây ngất, trời đêm Hà Nội vẫn lạnh, và càng vắng người hơn. Quãng đường từ hồ về sao mà trở nên gần quá, đến mức tôi cảm thấy hình như bánh xe không còn lăn nữa. Tạm biệt anh, tạm biệt đêm đầu tiên ở Hà Nội, tạm biệt một đêm thu ngọt ngào và tình cảm mà khi nghĩ đến vẫn còn thấy lưu luyến trong lòng.

 
TRẦN HẠ VI

16/09/2006 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Mười Hai 20209:35 CH(Xem: 11845)
Mùa gió! gió nhiều hơn bình thường, thậm chí nếu nàng không đứng vững, gió có thể làm nàng ngã, giờ thì một cơn gió cũng có thể làm nàng ngã… / Buổi sáng! Nàng nghe thấy tiếng gió tạt vào khung cửa, thi thoảng có tiếng rít của lá cây rừng, tuyệt nhiên không có một tiếng chim, nàng nghĩ “giá mà có một tiếng chim, nàng sẽ đáp lời nó”. Cuối cùng thì không có tiếng chim nào ngoài tiếng rít của gió… nàng co hai chân sát tận ngực, chắc giờ này anh đang bắt đầu chuyến hành trình của mình!
23 Tháng Mười Hai 20201:49 SA(Xem: 11921)
Tôi yêu cây Khế, yêu từ thuở ấu thời cho đến bây giờ vẫn mãi còn yêu. Chiều hôm qua ngang qua nhà xưa của ba mẹ ở đường Phan bội Châu trời bỗng đổ mưa to; tôi đứng đụt mưa trước hiên nhà cũ, lòng chợt chùng xuống nhớ nhung kỷ niệm của một thời xa xôi và tôi nhớ cây Khế. Đó là kỷ niệm của tôi.
13 Tháng Tám 20203:03 CH(Xem: 15019)
Mãi tới năm 2010, hơn 45 năm sau, chúng tôi mới có dịp quay lại Phú Quốc. / Chuyến bay hôm đó, ngồi trong một máy bay cánh quạt của Nga, gần giống như máy bay DC3 thời xưa của Air Vietnam, nhưng xập xệ hơn nhiều. Bầu trời vẫn xanh, nắng vẫn rực rỡ, những đám mây vẫn bạc trắng tinh. Phía dưới những thị trấn nhỏ mới mọc lên bên các nhánh Cửu Long Giang. Ruộng đồng xanh mát không còn những hố bom đạn loang lổ như ngày xưa.
02 Tháng Sáu 20209:59 CH(Xem: 14938)
Ve, loài côn trùng quen thuộc với tôi từ tấm bé, nhưng vì sao lại gọi là ve sầu thì tôi không rõ lắm. Mãi sau này biết sầu, mới dần dà nhận ra (!) Ngày xưa rất xưa, thời dân làng chỉ nhận tin qua giọng loa vang vang sau tiếng cốc cốc của mỏ làng vào rạng sáng hay lúc chiều sập tối, thủa tôi còn loăng quăng bám chéo áo ngoại ra vườn, tiếng ve đã in vào trí óc non nớt của tôi rồi.
17 Tháng Năm 20208:17 CH(Xem: 6632)
Những cơn mưa chiều hiu hiu nhẹ giăng ngang qua thành phố, hàng cây Anh Đào trụi lá khẳng khiu, chúng tôi như thường ngày đội mưa xuống phố. Nhuần lúp xúp chạy…Được mấy ly cà phê…Hiệp cười trong bụi mưa… Bốn thằng ba ly, tốt chán… Bửu vỗ bình bịch vào ngực…Một bịch thuốc rê đây này…Tôi lặng lẽ đi theo các bạn mình và vu vơ thầm đếm bước chân… Chiều một mình qua phố. Âm thầm nhớ nhớ tên em… Ở đây buồn quá, thành phố hiền hòa và nhỏ nhắn như bàn tay, chúng tôi thường rủ nhau lang thang qua các nẻo đường trước khi đến quán cà phê.
25 Tháng Ba 20209:25 CH(Xem: 16386)
Đêm đêm, nhất là những đêm trăng sáng, thỉnh thoảng có những “sinh hoạt” gì đó tôi cũng chẳng biết. Và thỉnh thoảng, có những đoàn quân rất đông người với bao nhiêu là súng ống đạn dược, kéo về trong một đêm, rồi sáng sớm hôm sau họ lại lên đường. Chắc là đánh nhau ở đâu đó. Tôi nghe loáng thoáng cha mẹ tôi nói là bộ đội chủ lực gì gì đó.
23 Tháng Giêng 20201:14 SA(Xem: 17051)
Mấy hôm rày tôi không hát " ầu ơ ví dầu..." để ru cháu ngủ mà hát thật "mùi" cái bài "Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa". Cái thằng cu Ben em cu Tèo nghe êm tai nó "phê" một giấc. Bởi vì "ruột gan" của quại nó có gởi qua đó để hát mà lỵ Bây giờ già già thiệt rồi nên cứ hay nhắc câu: " Nhớ hồi xưa!!...". Mà nhớ gì nhất nào!? Chắc ai cũng như tôi. "Nhớ Tết nhất!". Đó là nỗi nhớ nồng nàn nhất trong muôn nỗi nhớ của cuộc đời.
13 Tháng Mười Hai 20198:55 CH(Xem: 15201)
Ba giờ sáng…tôi bước ra đường, những ngọn gió cuối tháng chạp như con ngựa hoang lồng lộng chạy qua các nẻo phố. Tôi lặng lẽ đi dưới hàng cây Phượng vĩ già trong rét mướt yên tĩnh đêm sâu. Có tiếng rao…Ai bánh nậm, bánh dày đây… cất lên trong khoắc khoải, một vài chiếc xe ba gác chở hàng sớm xình xịch chạy qua lầm lũi.
07 Tháng Mười Một 20198:36 CH(Xem: 20008)
Trong thời niên thiếu, anh cũng như một số bạn đều mê đọc tiểu thuyết, đọc thơ của các văn thi sĩ tiền chiến. Trong các nhóm nhà văn đó thì nhóm Tự Lực Văn Đoàn đã ảnh hưởng đến anh nhiều nhất. Văn của họ nhẹ nhàng, trong sáng, với những truyện tình lãng mạn lồng trong khung cảnh quê hương đơn sơ và lúc nào cũng man mác tình yêu. Truyện của họ, không lúc nào thiếu trong tủ sách gia đình của anh. Trong nhóm đó, Nhất Linh được anh coi như một mẫu người lý tưởng, một nhà văn, một chiến sĩ cách mạng. Nhiều nhân vật trong truyện đã in sâu vào ký ức anh. Họ không những đã trở thành một phần đời sống của anh mà đôi khi lại là những giấc mộng không thành. Trong những năm cuối cuộc đời, ông xa lánh cảnh trần tục, như một tiên ông quy ẩn bên dòng suối Đa Mê của rừng lan Đà Lạt.
31 Tháng Mười 20191:28 SA(Xem: 17422)
Khi tôi đi gần hết cuộc đời tôi mới nhận ra được điều kỳ diệu nhất trên đời này là tôi có Mẹ. Mẹ là ánh sao, tỏa ánh sáng dịu dàng mang cho tôi đến thế gian này. Khi tôi đi đến cuối con đường tôi chợt nhận ra rằng mẹ là người sống cạnh tôi nhiều nhất hơn hẵn tất cả những người mà tôi đã gặp ở thế gian này. Chín tháng mười ngày mẹ mang tôi tận ở trong lòng, tôi ăn ngủ, buồn vui từ mẹ chở che và chia sẻ cho tôi. Cho đến lúc chào đời, tôi cũng được nằm sát bên mẹ, mẹ lại chuyền hơi ấm, chuyền dòng sữa ngọt ngào món ăn đầu đời cho tôi đủ sức chào đón thế giới bên ngoài.