- Thư Tòa Soạn 85
- Thụy Khuê: Từ Murasaki Đến Kawabata
- Iron Butterfly
- Asada Jirô (1951- ): Tỏ Tình Với Người Vợ Không Quen
- Thơ: Những Mảnh Chai
- Funa - Con Cá Giếc
- Thơ: Còn Sót Lại Của Chiều
- Nguyễn Hưng Quốc: Các Lý Thuyết Phê Bình Văn Học Chính Từ Đầu Thế Kỷ 20 Đến Nay (phần 1)
- Thơ: Mùa Thu, Mùa Yêu Anh
- Phụ Trang
Buồn miên man hoàng hôn. Buồn
chảy ra từ mười đầu ngón tay hoang mang.
Buồn
là máu.
Lênh láng chờ trăng lên
để lóng lánh.
Buồn là chất rắn
nóng chảy.
Đóng vảy trên da thịt. (Có vẻ như đã từng có
một vết thương bên trong.
Nhưng chính tôi
là vết thương của chiều.)
***
Buồn là không gian.
Tôi cứa vào trời xanh
ánh mắt mỉa mai chính mình.
Buồn
chảy ra từ tóc.
Từng sợi tóc nhỏ máu. Ngực nặng
dưới áp thấp của sự trở mặt.
Khó thở
tôi nhắm mắt.
Lắng nghe
từng giọt máu nhẫn nại bò từ tóc
thấm xuống đất.
Bung ra mầm
tuyệt tình.
***
Bông hoa say đắm không thể nở
bằng ánh sáng của những điều tầm thường.
Hạt giống
bay theo gió hờn ghen.
Rơi xuống
mặt đất hiểm trở.
Độ lượng mất giá. Khu vườn
ân cần một cách lên gân.
Khiến tôi
nôn nao thai nghén sự trả thù.
Nhưng
buồn đã chảy hết.
Tôi không còn nổi một
giọt máu.
Trên đầu tôi. Tóc
cũng trôi theo ánh đỏ
ráng chiều.
***
Vờ như níu kéo chân trời.
ánh mắt
anh.
Chạy trốn nụ cười của gió. Anh nhìn
xuống chân tôi nơi những con sâu
buồn đang ngọ nguậy và bò lên đầu gối.
Sắp đặt
kiểu dáng mới cho trật tự của tuyệt vọng.
Anh chạy
khỏi nỗi buồn của tôi trong buổi chiều
chắc chắn đang cắm đầu vào đêm.
Những chiếc rễ
tinh tế chối từ sự dịu dàng lừa bịp.
Ái tình héo rũ
trong chiếc bình chứa đầy tạp chất nhỏ nhen.
***
Tôi đã chảy hết máu buồn
trong buổi chiều kiễng chân.
Kiêu hãnh.
Khi đêm đến.
Chỉ còn lại hai ống chân
một vài con sâu vẫn còn ảo tưởng.
Ngọ nguậy. Và
găm lại trong kẽ ngón chân cái.
Là. Một lời nói
hoặc cái gì đó đại loại...
như
cái nhìn vô cảm của anh.
Phan Huyền Thư (20.04.05)