- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc
Lượt người xem
207,374

LỜI MẸ DẶN - Phùng Quán (1957) Translated from Vietnamese into English by Hương Cau Cao Tân

19 Tháng Mười 20217:34 CH(Xem: 7259)


nhathophungquan
Nhà thơ Phùng Quán (1932-1995)

LỜI MẸ DẶN
Phùng Quán (1957)     
Translated from Vietnamese into English by Hương Cau Cao Tân     


LỜI MẸ DẶN                           
Phùng Quán (1957)

 

 

Tôi mồ côi cha năm hai tuổi 
Mẹ tôi thương con không lấy chồng 
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải 
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn. 

Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ 
Ngày ấy tôi mới lên năm 
Có lần tôi nói dối mẹ 

Hôm sau tưởng phải ăn đòn. 

Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn 
Ôm tôi hôn lên mái tóc 
- Con ơi trước khi nhắm mắt 
Cha con dặn con suốt đời 
Phải làm một người chân thật. 

- Mẹ ơi, chân thật là gì? 
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt 
Con ơi một người chân thật 
Thấy vui muốn cười cứ cười 
Thấy buồn muốn khóc là khóc. 
Yêu ai cứ bảo là yêu 
Ghét ai cứ bảo là ghét 

Dù ai ngon ngọt nuông chiều 
Cũng không nói yêu thành ghét. 
Dù ai cầm dao dọa giết 
Cũng không nói ghét thành yêụ 

Từ đấy người lớn hỏi tôi: 
- Bé ơi, Bé yêu ai nhất? 
Nhớ lời mẹ tôi trả lời: 

- Bé yêu những người chân thật. 

Người lớn nhìn tôi không tin 
Cho tôi là con vẹt nhỏ 
Nhưng không ! những lời dặn đó 
In vào trí óc của tôi 
Như trang giấy trắng tuyệt vờị 
In lên vết son đỏ chóị 

Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi 
Đứa bé mồ côi thành nhà văn 
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm 
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ. 

Người làm xiếc đi giây rất khó 
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn 
Đi trọn đời trên con đường chân thật. 

Yêu ai cứ bảo là yêu 
Ghét ai cứ bảo là ghét 
Dù ai ngon ngọt nuông chiều 
Cũng không nói yêu thành ghét 
Dù ai cầm dao dọa giết 
Cũng không nói ghét thành yêụ 

Tôi muốn làm nhà văn chân thật 
chân thật trọn đời 

Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi 
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã 
Bút giấy tôi ai cướp giật đi 
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá. 

  

 

 

A Mother’s Advice                            
Phung Quan (1957)

Translated from Vietnamese into English by Hương Cau Cao Tân

on 27 July, 2019 in British Columbia, Canada

 

When I was two years old, my father ceased to be

My mother has not remarried since, out of her love for me

She since has grown mulberry, cared for silkworms, and weaved daily

To bring me up until the day I have grown fully.

 

It has been twenty years, I still remember, since the day

I was only a naïve boy of five years of age

I did not remember why, but to my mother did I lie

I thought I would get the spanking I deserved that time.

 

My mother did not deliver it but with a sadness in her eyes

She embraced me, and kissed the hair of mine

- My son, before your father passed away

He said that in all your life you should strive

To remain a person of honesty, and should never lie.

 

- Mommy, what is honesty? Why?

My mother kissed me on the eyes

- My son, an honest person is one

Who would smile when he feels like smiling

Would cry when he feels like crying

Would say, I like, to someone he likes

Would say, I dislike, to someone he dislikes

 

Despite anyone’s sweet talking and appeasing

He would not switch liking for hating

Despite anyone’s knife holding and threats of killing

Would not switch hating for liking.

 

Since then, whenever someone asks me:

- Little boy, who do you love most, who would it be?

I answer them, remembering what my mother has said:

I love honest people, who would call a spade a spade.

 

Grown-ups look at me in disbelieving

Considering me just a little parrot in my talking

But what my mother has said remains

Imprinted deep in my brain

Just like onto a bright white piece of paper

A bright red seal is permanently imprinted forever

 

This year it is twenty five years in coming

The orphaned boy becomes a writer in his living

But what my mother has said since I was five

Its crimson colour remains intact and bright.

 

Though the tightrope walker’s work is difficult in his walking

But it is more difficult for a writer in his writing

Who ought to remain totally in honesty in his living.

 

Who would say, I like, to someone he likes

Would say, I dislike, to someone he dislikes

Despite anyone’s sweet talking and appeasing

He would not switch liking for hating

Despite anyone’s knife holding and threats of killing

Would not switch hating for liking.

 

I want to be an honest writer

All my life and perhaps forever

 

Fame’s sweetness and honey cannot sweeten my tongue in bitterness

Lightning cannot strike me down and make me depressed

If someone snatches away my pen, paper, and instruments for my writing

I would use knives to write on stones with my carving.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
)
24 Tháng Mười Hai 20213:50 CH(Xem: 4715)
Bi quay sang nhìn bạn, đằng sau ồn ào bên ngoài còn có một nỗi buồn gì đó. Mà cũng lạ, cô giáo cho thằng khỉ rệp nửa máu Ả Rập này đóng vai Giuse chẳng khác nào chưởi bố dân Do Thái! Ông Giuse biết được chắc phải cựa mình húng hắng ho dưới mồ. Ngoài tên và họ tìm hoài không thấy một mẫu tự latin: Mustapha Khalid Mahomed, nó còn có một bộ tóc đen quăn tít như những chiếc lò xo nhỏ mọc lộn xộn trên đầu, đặc thù của giống Bắc Phi. Ông bố Maroc mà biết đươc thằng con yêu dấu đóng vai Do Thái, dù là thánh Do Thái đi nữa, hẳn sẽ đứng tim trào máu họng! Được cái những “linh kiện” còn lại là của bà mẹ Tây Phương chính hiệu nên trông nó không đến nỗi quá lộ liễu: mắt xanh, mũi lõ, da trắng hồng, môi đỏ thắm.
24 Tháng Mười Hai 20213:45 CH(Xem: 5565)
Đất nước chúng tôi - kinh thánh và đàn guitar / Vẫn vang lên từ những xà lim đầy bóng tối / Nơi tình yêu từ đáy tim con người cất lên tiếng nói / Bằng những rung động dào dạt thiết tha / Nơi cuộc đời giáng xuống con người vô vàn tai hoạ / Người ta đã đánh gãy chân chị / Người ta lăng mạ chị / Người ta làm nhục chị Nhưng có lẽ chỉ chúng ta mới có khả năng làm nhục chính mình
15 Tháng Mười Hai 202110:05 CH(Xem: 5235)
Trào ngược tôi một chỗ nằm sáng bơi lầy lụa minh mông cõi huyền thời khí và bệnh tim đen miên man trắng thức giọt lèn ẩm ương
15 Tháng Mười Hai 20219:00 CH(Xem: 5079)
Dohamide, người gốc Chăm, sinh năm 1934 tại làng Katambong, Châu Đốc (An Giang), có thêm ba bút hiệu nhưng ít được biết đến: Linh Phương, Châu Giang Tử, Châu Lang. Khi Dohamide có bài viết đầu tiên “Người Chàm tại Việt Nam ngày nay” đăng trên tạp chí Bách Khoa năm 1962, Chủ nhiệm Lê Ngộ Châu đã giới thiệu anh với độc giả như sau: “Bạn Dohamide, tác giả loạt bài sau đây, là người gốc Chàm, sanh tại làng Katambong, Châu Đốc (An Giang). Bạn đã có can đảm thoát ly những ràng buộc khắt khe của tập tục địa phương để lên thủ đô Sài Gòn vừa đi làm nuôi gia đình vừa đi học, và hiện nay bạn đã tốt nghiệp ở Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Ngoài tiếng Chàm là tiếng mẹ đẻ, bạn Dohamide biết nói và viết các thứ tiếng Việt, Pháp, Anh, Á Rập, Mã Lai, Cam Bốt, những thứ tiếng này đã giúp bạn Dohamide rất nhiều trong những thiên khảo cứu như trình bày với bạn đọc.” [Bách Khoa, số 135, 15/8/1962]
15 Tháng Mười Hai 20218:23 CH(Xem: 4402)
Chúng tôi cũng đã đến rặng Thiên Sơn, như chàng chinh phu của Lê Thương nhưng ở phía bên này của miền Trung Á, xứ Kyrgyzstan. Không vất vả cưỡi ngựa hay lội bộ hàng năm trời, nhưng phải chuyển ba chuyến bay và mất gần 30 giờ. Từ Seattle, một thành phố ven biển Thái Bình Dương, phía Bắc nước Mỹ, chúng tôi bay qua New York, theo ngả Thổ Nhĩ Kỳ, chờ ở đó khá lâu để bay tiếp đến thủ đô Bishkek của xứ Kyrgyzstan. Còn một ngả khác là bay qua Moscow.
14 Tháng Mười Hai 202111:40 CH(Xem: 5879)
Tôi gặp nàng đi buổi sớm mai / Giữa màn sương trắng phủ ngang trời / I met her in her walk in the morning that was so white / In a sea of white dew which overwhelmingly covered the sky /
08 Tháng Mười Hai 202110:17 CH(Xem: 5297)
Chúng tôi xin được lấy tên thiên tiểu luận đặc sắc Một cuốn kinh về tình thương [12, tr.139] của nhà văn Lưu Trọng Lư làm nhân lõi cho nội dung bài viết này. Người viết vốn được mệnh danh là “nhà văn của tình thương” từ đầu những năm 30 của thế kỷ trước đã “chiêu tuyết” cho nhân vật từng bị phán xét là “đĩ đứng đầu” bằng những lời nồng nhiệt, đặc biệt nhận định Thúy Kiều là “kẻ có một mối từ tâm lớn” [13, tr.1690]. Và suốt từ khi Truyện Kiều ra đời đến nay, tình thương hay “mối từ tâm lớn” toát ra từ kiệt tác này cùng những giá trị nội dung tư tưởng nhiều mặt của nó đã/ đang được bàn luận sôi nổi, với nhiều lý thuyết cũ - mới chắc không bao giờ chấm dứt…
08 Tháng Mười Hai 20219:36 CH(Xem: 6287)
Vũ trụ này đâu chỉ có em / nên chi trăng vẫn rớt bên thềm / và gió vẫn nằm trên bậu cửa / hoa vẫn muộn thầm. đêm, rất đêm
08 Tháng Mười Hai 20219:20 CH(Xem: 5319)
Tôi vừa gặp một người có ít nhiều liên quan đến quãng đời xưa cũ, xa lăng lắc của mình. Đang đứng tần ngần nhìn các cây thông Giáng Sinh bằng nhựa đủ kiểu, đủ cỡ bày trong một cửa tiệm, chưa biết lựa cây nào thì tôi nghe có tiếng người hỏi từ phía sau: – Xin lỗi, cậu là cậu Việt, phải không? Tôi hơi giật mình, quay lại, thấy một người đàn ông đứng tuổi mà trước đây tôi chưa bao giờ gặp. – Dạ phải. —Tôi e dè đáp. – Tôi hơi đường đột, cậu bỏ qua cho. —Người đàn ông nói tiếp— Tôi là Nhơn, em của ông Quới, trung sĩ Quới ngày trước làm chung chỗ với ông thân của cậu.
08 Tháng Mười Hai 20219:13 CH(Xem: 5162)
một ngày nắng qua vườn em hái lá / trên cành cây hoa trái rụng hà phương / màu da trắng đã dầm mưa dãi nắng / cho tay anh về trải chiếu lót giường