Thơ
Phạm Quang Trung
BỎ KHÔNG MỘT CHỖ NGỒI
LTS: Phạm Quang Trung tuổi Giáp Ngọ sinh quán Sài gòn, dạy học ở Việt nam và tiếp tục ở Mỹ.
Anh tốt nghiệp Sư Phạm ở quê nhà và tốt nghiệp Cử nhân ban khoa học Kỹ sư ở Mỹ. Hiện sống và làm việc tại Aurora, bang Colorado, Hoa kỳ.
Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những thi phẩm của tác giả Phạm Quang Trung.
Tạp Chí Hợp-Lưu
TÂM DỊCH
hai ba bốn lòng mưa đầy hơi thở
dòng luân hồi giọt máu trở về tim
cơn hấp hối ngọn đèn mờ mặc niệm
tám chín mười chân lầm lũi qua đêm
hẹn một buổi mà năm trời bão nổi
hoa lá tàn đâu cần thiết lọ chung
đứng chờ nhau đà tàn kiếp tận cùng
buồn thân thế thấp hèn như cỏ lụn
ở nơi chốn có công viên lá rụng
gieo hạt nhân chờ nẩy ngọn tinh khôi
bầy sẻ nhỏ đói mềm nằm mục tội
đời thì thôi đá ném vỡ tơi bời
hai tư sáu số chẵn ừ dễ nhớ
lúc ra về lại dò dẫm vô duyên
chừng ngó lại mái đầu sương dễ sợ
ơi có gì ngoài trí nhớ không tên
khép kín cổng nhốt giang hồ lặng lẽ
bốn tường vuông dựng đứng vách giam thân
mở mắt trừng xuyên thấu cuộc phù vân
và hơi thở dường như đà chậm lại
chuông điện thoại vọng vang từ âm phủ
vội trùm chăn gói kín mùa thương đau
chưa kịp về mà vội đã mau mau
rời thành phố tan hoang chiều xóm đạo.
Phạm Quang Trung
BỎ KHÔNG MỘT CHỖ NGỒI
ở chỗ em ngồi hôm nay
tôi hôm qua đợi cổ dài như chim
trò ú tim chạy trốn tìm
em con nít nhỏ nỗi niềm mong manh
quán này đây góc phố quanh
dăm ba phiến gỗ đã xanh xao hờn
có tiếng cười có môi hôn
có trăm hò hẹn mượt hồn cỏ hoa
thứ sáu rồi và đôi ta
có lần liền cánh có xa mịt mù
kéo lại gần những viễn du
nghe dư âm rót vào thu hững hờ
ở chỗ em ngồi trong mơ
cuối tuần thứ sáu nhà thờ chuông ngân
một khoảng đời tưởng là gần
mà xa tay vói bao lần đành thôi
giờ đây hai đứa đôi nơi
em ra biển rộng im lời trùng dương
tôi leo lên đỉnh nhớ thương
nghìn năm mây trắng còn vương chỗ ngồi
Phạm Quang Trung
NHỮNG NGÀY NHỚ NHA TRANG
buổi sáng mở tờ báo đọc
cafe và mùi biển nồng
cửa phòng mở toang vô hướng
hải âu bay vào hư không
vắng em ừ dăm ba buổi
dẹp bỏ mấy phong thơ xưa
ra ngồi đầu đường xó chợ
chỗ nào cũng ghé lại chờ
này mưa đổ thêm vài trận
cho thấm đời nhau mấy lần
tri âm ghé vào ta hỏi
tri kỷ của ta là ai?
quen ai ở xóm chài này
qua lại đôi ba lần thôi
lại nghe hết mùa biển nổi
em à em là ai đây!?
rét mướt mưa dầm xuống đất
ngẩn mặt nói với trời cao
tri âm hồ dễ tri kỷ
chén rượu còn nguyên hôm nào
buổi chiều đi tìm nỗi nhớ
nấp trốn võ sò trống trơ
tìm theo dấu chim muộn khổ
cánh bườm trắng vết đường tơ
vắng em ừ dăm ba buổi
ra chơi vọc bóng hoàng hôn
xa xa dấu thuyền ngư phủ
lịm dần lịm dần cô đơn
Phạm Quang Trung
BÀI HAIKU SAI NHỊP
từ người đàn bà không hề có thật
mài mực gieo vần bài kệ haiku
em nhón gót tập tành trò thỉền đạo
mưa gió nổi lên trời đất âm u
hãy mở cổng tùng này giây sám hối
con chữ hồ nghi chưa kịp nở hoa
rót một giọt trà cánh hoa đào ngọt
con oanh đứng hát ngoài trời xa xa
chọn riêng bóng tối chỗ ngồi ấn tượng
hoan lạc cười cười miệng đỏ san hô
dâng chút tình mê saké mỹ nữ
cúi xuống thật gần đời sống mầu tô
nhạc dạo cung đàn cho ngây hơi thở
phút ấy cuồng điên lời nói điêu ngoa
bưóc lại gần đây cơ hồ mệt lã
những cuộc hoang đàng còn lạ chi ta
thôi nhé ta về quên câu hò hẹn
bài thơ gượm mãi chưa xong đôi dòng
tiễn nhau ra đứng đầu sông gió lộng
dúi vào tay hờ dăm chuyện rêu rong
từ người đàn bà không hề có thật
bài kệ haiku lem dấu chân hài
cửa động thiền môn hoa vàng mấy độ
còn rơi mấy cánh ô buồn trên tay
Phạm Quang Trung
ĐỂ YÊN TÔI THỔI MÙI LAN
ôm mặt trời
chôn chân đồi
gam màu cọ bút tô bôi vội vàng
duổi rong theo mùa điêu tàn
vốc tay cát bụi chiều hoang vu dài
lầu chuông gác thánh lạ thay
con bồ câu nhỏ bỏ bay hoang đường
về ngang hái nhánh thiên hương
thành xưa cổ tích tơ vương nhiệm phần
mưa reo nhạc khánh ngoài sân
áo thu mộ khúc mây Tần xa xa
ôm hình hài
ơi bao la
rừng vàng dạo khúc âm ba nặng nề
xuống đồi giấu kín đam mê
môi son chín đỏ còn tê vết hờn
chân trời nét kẻ cô đơn
người về mấy dặm trống trơn phụ phàng
tầng rêu xanh dúm cỏ vàng
mọc đầy tâm trí muộn màng hồ tan
để yên tôi thổi mùi lan
còn nguyên tưởng nhớ tóc nàng năm xưa.
Phạm Quang Trung
MỘT SÁNG CHƯA YÊN
hái một nụ hoa còn
ngậm sương mai từ độ
bụi tro nương kiếp người
nhà thờ gióng tiếng chuông
nhặt mân côi từng hạt
sáng hôm nay lạ thường
chim ra ràng đứng khóc
ngó lại thấy mà thương
hái từ em một đoá
nở trong gian nguyện đường
bài thánh thư hồ tưởng
nằng nặng nơi đáy tim
nhặt viên tròn đá cuội
lăn miệt mài chưa yên
ghé nhà xưa lần cuối
cài cánh hoa u phiền
Phạm Quang Trung
LỤA ĐÀO
những cánh hoa nở muộn màng
sân khuya ai hát lênh lang sợi buồn
khép mi giọt lệ xa nguồn
tử sinh từ độ đoạn trường thế nhân
ôm chăn chiếu lạnh có cần
đôi khi hương tóc phủ trần gian đau
lẻn vào đêm mùi ngọt ngào
còn đây riêng mảnh lụa đào phất phơ
ngón tay ve vuốt cung hờ
bờ vai cánh hạc chiều mơ hồn gầy
hôn sâu da thịt ngất ngây
cho hờn son phấn cho đầy phù vân
ngồi tô vẽ nét ân cần
vẽ từ ký ức võ vàng xanh xao
màu hổ phách chén rượu đào
ô hay có nụ hoa nào nguyên khôi
giây rung động phút tàn hơi
mưa lên nhân ảnh rã rời cô liêu
cánh chim đưa tiễn sắc chiều
ơn em còn lại đôi điều ngàn xưa
Phạm Quang Trung
- Từ khóa :
- PHẠM QUANG TRUNG