- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MẢNH VỠ CUỐI NĂM 2020

25 Tháng Ba 202111:13 CH(Xem: 13214)


tranh AN PHONG
Tranh Ann Phong

Thy An

MẢNH VỠ CUỐI NĂM 2020

 

*

chai rượu quý dính bụi từ lâu

hôm nay mời bạn hiền một ngụm

uống chưa say mà tay run ly rượu ngã nhào

hề hà nhìn đèn ai mờ tỏ

thủy tinh vỡ trên đá

khu phố đàng xa còn mơ tiếng nhạc ca

 

*

ờ nhỉ tháng giêng, năm sắp hết

cười khề khà - lại sắp Tết nữa rồi -

vuốt tóc, đưa tay, bẻ ngón

ít khi nào vui như thế

xuề xòa như trẻ lên năm

mùa đại dịch cách ly ngứa miệng

hai bạn già như hai bạn vàng

tuổi xế chiều gặp nhau là cãi

cái sầu viễn khách nghĩ ra ngắn ngủi

thôi, cụng ly tạm quên sầu

trà dư tửu hậu được bao lâu ?

 

*

đọc Tô Thùy Yên chẳng oán chẳng thù

lại thêm chút rượu  

nỗi nhọc nhằn quê hương chìm nổi

một cõi mông lung, một chốn lầu nhầu

ta cùng bạn trầm ngâm vơ vẩn

thơ Tuệ Sỹ áng mây trời phiêu bạt

nhìn gần hơn, những chậu sành ở cuối bãi dâu…

 

*

ma quỷ vẽ vời mộng lớn

cờ xí rợp trời, tiếng ngọng nghịu đâu đâu

anh hùng bách chiến khòm lưng bỗng nặng

nợ non sông tan tác mấy vuông nhà

con ngựa bên đường ngậm cỏ sao thấy đắng

con chim buồn nuốt hạt đậu bờ ao…

*

mới hôm qua đi một vòng phố chợ

lòng thương đau nhớ những miếu đền

biên cương thuở nọ mờ nhân ảnh

định mua hoa hồng cắm dưới tảng rêu xanh

à ơi khi nào trở lại nhìn sông núi

chiếc áo màu đen bạc núi sông

nửa thế kỷ chưa một lần về đất tổ

lòng có đau xin gửi theo khói buốt nhang trầm

 

*

bạn hiền còn đó cụng ly chót nữa

tay có run cũng cố nhâm nhi

nhìn mặt nhau chẳng chút hoài nghi

lòng son sắt chỉ mình ta biết…

 

thy an

tháng 02-2021- viết lại

  

 

DÙ GÌ RỒI CŨNG PHẢI

 

dù gì rồi cũng phải đi vào lòng đêm

thứ bóng đêm ma quái trong đó mọi vật không được chia đều

những tiếng la và tiếng khóc

ta sợ lời nói và cử chỉ của con người hung dữ

và sợ tù đày

vốn là hình phạt của thói quen không chính danh

 

dù gì rồi cũng phải đi vào lòng đêm

để giấu kín những điều bí ẩn

bao nhiêu hoang phí sinh ra từ trăn trở

dưới đủ mọi cách nhìn

thơ là niềm an ủi

cho những tâm địa bình thường như lá hoa

 

dù gì rồi cũng phải đi vào lòng đêm

những bờ môi và ngón tay trò chuyện

luôn khởi đầu bằng lời nói

vinh danh tình yêu đủ mọi hình dáng

những ngôi sao rơi xuống từ bầu trời

sáng trên tay những người đàn ông và đàn bà

bốn mùa thu đông xuân hạ

 

dù gì rồi cũng phải đi vào lòng đêm

là nơi thinh lặng nhất

chứa kỷ niệm lâu năm chưa cũ

chia sẻ gió sương và cô đơn

trái tim đồng cảm cất lên tiếng gọi

ấm lòng vô biên

 

dù gì rồi cũng phải đi vào lòng đêm

bằng con đường qua nhanh khép lại

bao nhiêu năm ròng rã

bao nhiêu sách nằm yên

tiếng ai cười trong không gian nhỏ bé

nhắc bài thơ thiếu chữ rụt rè…

 

thy an

 

 

KHIẾN TA BẤN LOẠN ?

 

khi người di dân trở nên hung bạo

quậy phá bằng chút hơi tàn trên bờ biển cạnh những xác chết

khi những kẻ tài phiệt

tung một núi tiền thao túng nhân gian

ta sẽ quăng thơ vào đá

cúi đầu trong đêm

như con mèo giật mình

như con chim hoảng sợ 

lẽ nào cơn đại dịch từ phương xa

đã khiến ta bấn loạn tâm can phèo phổi ?

con vi khuẩn nhỏ xíu đánh vào đông người

không chủ thuyết nào cự lại

kể cả độc tài gian dối

giấu bao nhiêu rồi cũng lộ

thành phố giới nghiêm chẳng bóng người qua

mọi người đứng xa ngại bị nhiễm lây

quốc gia thu mình sợ cơn sóng dữ

mặt nạ đeo lên người như  trong phim hoạt họa

có lẽ nào con vi khuẩn

đã làm bấn loạn trong ta?

 

thy an

mùa dịch Covid-19  

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 87534)
N gay sau khi tỉnh dậy, Aisawa đã đi tìm bố mẹ và những người thân của mình. Mỗi ngày cậu bé đều để lại lời nhắn trên giấy: “Con sẽ đến vào 11h ngày mai, xin hãy đợi con. Con sẽ đến vào ngày mai”. Những dòng chữ nhắn nhủ của cậu bé này đã khiến cho bất kỳ ai dù là cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ.
23 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 84128)
B ắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương. Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung (hiểu ở nghĩa viết mạnh). Hồ Đình Nghiêm
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 117019)
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng. Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình. Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật tự.
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 107413)
H ọ đã lặn ở một chiều sâu nhất mà họ có thể làm được. Họ không nói gì được với nhau. Người cha bao giờ cũng bám sát cạnh con, cái khoảng cách giữa hai người trước sau chỉ dài bằng đúng một chiều dài của người cha. Ông vừa lặn vừa nghĩ, một là cả hai cha con cùng thoát, hai là một mình nó thoát. Nhất định không phải chỉ một mình ta. Nó còn trẻ, nó cần sống hơn mình.
21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 107951)
d ấu vết bàn chân trên lối đi không màu nhiều nỗi buồn trong anh đã nhập viện không có chỗ nằm sao nỗi buồn không chết ngay trên đường nhập viện mà đòi theo cái chết khốn nạn đời anh
21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 112004)
B iển tràn vào thành phố dải Phù Tang mặn chát lệ mùa khô ... Họ đã chết nhưng những nhành hoa Anh Đào vẫn thăng hoa nỗi khốn khó trước ngọn Phú Sĩ
20 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 99696)
T ôi trở về ngôi nhà của gia đình sau hơn hai mươi năm xa cách. Ngôi nhà chừng như không thay đổi mấy ở mặt tiền. Vẫn ba gian tường quét vôi trắng, điểm một vài khung cửa khép hờ, một chái bếp ở hiên sau và mảnh sân con vuông vức nơi lối ra vào. Dấu tích của thời gian chỉ ẩn hiện lờ mờ từng đốm ố trên vách tường cũ, đã ngả màu cháo lòng và loang lổ đây đó như những vệt mụt nhọt thâm sâu...
19 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 89954)
. . Với tôi, thơ không rao truyền một ngôn ngữ nào to tát: thơ chỉ là tâm sự, là “một chút riêng tư”trao gởi người thân, bạn bè, những kẻ đồng hành biết, và sẽ quen.” . . .
17 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 72090)
C húng tôi tiếp đón những người khách đầu tiên của chương trình 500 lịch sử phỏng vấn, với niềm hân hoan xen lẫn xúc động. Tưởng rằng sẽ rất bỡ ngỡ và khó khăn khi phỏng vấn một người lạ về những gì rất riêng tư, thế nhưng mọi việc đã trôi qua thật êm đềm, nỗi thương đau cũng như niềm hạnh phúc của từng người đã được chia sớt trong ân cần và thương cảm.
15 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 71630)
.. . M ắt thuyền của Nguyễn Xuân Tường Vy là một minh chứng về kiếm tìm và kiến tạo bản sắc của một cây bút. Mười hai tác phẩm của chị đã cho tôi những trải nghiệm thú vị. Khi dấn bước vào con đường văn chương chữ nghĩa, có lẽ ai cũng mong cho mình sẽ có được bước khởi đầu thuận lợi. Song con đường đến thành công thường luôn chứa đựng nhiều thử thách. Một khi được tôi luyện qua thử thách, mỗi cây bút sẽ trưởng thành hơn, vững vàng hơn: “ Có thể vượt qua thế giới lớn lao của loài người, không phải bằng cách tự xóa bỏ mình đi mà bằng cách mở rộng bản sắc của chính mình ” (R. Tagor)