TRONG BẤT THƯỜNG TÔI THẤY
thị thành mang khuôn mặt của nước
hàng cây thèm ngủ để thở ra bóng đêm hoài nghi dị bản
tất tả tiếng đập cánh chấp chới trong khung trời bão rớt
ý nghĩ đức tin không thể che kín một góc đời mình
tiềm thức toàn nguyên chỉ là khái niệm khi tờ lịch rơi và chúng ta không thấy được sự vỡ vụn
trôi nổi trên lòng bàn tay thứ ngôn ngữ thối rữa lụi tàn
em rót tràn môi hồng cô đặc mùi hương trang điểm
mưa mùa thu dầm dề kích động sự rối loạn ảo giác sẽ khóc lên nức nở
tôi gõ khẽ vào chiều dài âm thanh tiếng vọng thời gian
mộng tưởng nhập nhằng rồi cũng tan trong não
hay trái đất nghiêng nhưng chẳng ai ngã sấp bao giờ
trong hun hút ánh nhìn trắng đen vẫn cứ thế mà xoay
thật ra, tôi mong chờ một tiếng gọi tên mình
cuchimuathu. 8/2019
PHÚNG DỤ TRƯỚC HỒN QUÊ
(viết để hồi ức ngày về thăm cố xứ 2018)
ý tưởng chiêm nghiệm thời gian khi tắt thở, chưa đủ để trấn an sự thật ngớ ngẩn chẳng biết phút giây ấy sẽ tan biến vào đâu
chắp vá lại nỗi khốn cùng rồi tái tạo bản gốc lòng nhân ái xanh mềm như rêu
tựa vai bức tường đời loang lỗ khiến sự tương quan giao động
trong im lặng bí nhiệm sản sinh giả thuyết về những mảnh vở không vang tiếng
một ngày đi đứng nằm ngồi ôm chặt khái niệm hẫng hụt niềm thương nhớ vuốt ve
hiệp nhất thể phách cùng trèo lên đỉnh ngày, xô lệch bầu trời thảng thốt nhìn mùa thu trôi hoang
dựng thánh đường khói tìm thấy vết rạn nứt hoang tưởng mặt người theo hướng mặt trời mà đi
nghệ thuật trình diễn thế giới bị đục tinh thể mắt
cơn địa chấn ẩn tàng ngậm điếng hồn nhân loại ưu tiên vực thẳm
chương sonate tương phản một góc khuất nhân sinh câm điếc hoan lạc ngắn ngủi
bày biện nghi lễ trắng hằng tin ánh sáng, thuộc tính bồng bềnh trôi đến bình minh
nhả ra từng ngụm bóng tối hiện hình những con rắn đuôi chuông tuyệt đẹp
chỉ cần một tính từ thơm lời nguyện buổi ban mai
cuchisaigon.10/2019
RỒI MÙA ĐÔNG CŨNG ĐẾN
ngày chuyển điệu tiếng gọi mùa đông
cho dù sự gắng gượng không thể lóe sáng âm thanh
người ta bắt đầu chuẩn bị cho vẹn phần cuộc vui
chúng ta đang bị nghiêng trong vời vợi ngữ cảnh
tế bào luôn chen lấn tê rần mạch máu
giữa nụ hôn và nồng nàn tôi cố giữ được dấu chấm than
hóa thành giọt rơi tái tạo thời gian chưa đến
như kẻ phạm tội cười điên trong mắt mặt trời
chẳng ít lần em rao bán giả thuyết
về điểm nhấn của phút giây mùa thu giao hoan
sản sinh ra cảm tính mở phơi trước mùa đông
thị dân mở mắt nhìn giấc mơ xoay tròn những gam màu
tôi vịn con chữ mang khuôn mặt ánh sáng
dung chứa mùi lá nõn thơm thoảng mùa xuân hồi ức
thành phố náo nhiệt dường như mặt phẳng đã cong
người đời không cần bận tâm về một ví dụ…
những cây xanh dọc vỉa hè luôn thở khẽ khàng
thầm hát ru mùa thu ra đi
rồi mùa đông cũng đến
tpsaigon 10/2019
KHALY CHÀM