T rong ký ức em, trong giấc mơ về anh và lúc giật mình về cô
gái mang giày đỏ Ừ quên, chuyện tình mình chỉ có thế Thôi, em giấu bầu ngực căng tròn sau chiếc áo ngực hình cánh
bướm Em giấu bí mật đôi mình trong câu chuyện với người đến sau…
C hiếc xe hơi sang trọng hẳn chở một cán bộ quan trọng nào đó về xã tham quan hoặc công tác, anh Chấn nghĩ vậy và cuống quýt bắt con trâu cố vượt qua đám sình lầy để nhường đường cho xe ô tô. Anh Chấn lo sợ, mồ hôi đổ ra ướt đầm lưng áo.
T ôi đưa tin Nhà văn Phạm Viết Đào bị bắt lên blog Đưa tin mà vẫn không tin Một nhà văn bị bắt Cũng như tôi đã không tin một nhà báo bị bắt có tên là
Trương Duy Nhất. Ôi đất nước tôi "Chơi công an đi bắt quân gian/ béng beng"
LTS: Khánh Trinh là bút danh. Có lẽ Khánh Trinh là người
viết trẻ nhất trong Tạp chí Hợp Lưu hiện nay. Khánh Trinh sinh ngày:
30/08/1991. Quê ở Quế Sơn, Quảng Nam. Hiện là Phóng viên truyền hình
tại Sài gòn. Thơ của Khánh Trinh lạ một cách tự nhiên và nồng nàn như tuổi trẻ…Chúng
tôi hân hạnh giới thiệu những sáng tác của Khánh Trinh đến với quí độc giả và văn
hữu khắp nơi. (TCHL)
" ...Có thể coi đây là bài
viết cuối cùng của nhà báo Vũ Ánh. Và cũng là một "tình cờ định
mệnh", chủ đề của bài là tự do báo chí, một vấn đề ông quan tâm hầu như
suốt cuộc đời làm truyền thông của ông. Chúng tôi xin đăng lại bài này như một
nén hương kính viếng ông, đồng thời bày tỏ, qua ngòi bút của ông, niềm ao ước
sớm có tự do báo chí trên đất nước Việt Nam.” (Diễn Đàn Thế Kỷ)
Sống trọn vẹn đời mình như
đã muốn, phải là, điều ấy đẹp như một bài thơ dù là bài thơ đắng. Xin mượn lời Vũ Hoàng Chương tiễn một nhà thơ
để giã biệt Vũ Ánh: Người thơ nằm xuống đó hiên ngang Như một câu thơ trắng thẳng hàng Đẩy mãi bàn chân tìm đất đứng Ngoài ba chiều cũ sắp tan hoang .
N hững ngày này, năm Bảy Lăm, tháng Ba, ”Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh”.
Đơn vị tôi là một tiểu đoàn Địa Phương Quân (TĐ 497/ ĐP Tiểu Khu Châu Đốc), vẫn
trấn đóng trên ngọn 554 thuộc núi Giài, Thất Sơn, Châu Đốc. Bộ Chỉ Huy đặt tại
Ba Xoài.
Với đại đa số người Việt đương thời, chẳng có gì quí hơn một cuộc sống no đủ, yên lành. Luật sinh tồn là khuôn thước có hàng ngàn năm lịch sử. Giấc mộng độc lập, tự chủ người Việt nào chẳng thầm mơ ước. Nhưng những người có viễn kiến không thể không nhìn về giai đoạn hậu-thuộc-địa. Một nước “độc lập” trên giấy tờ, truyền đơn, khẩu hiệu—nhưng thực chất độc tài, chuyên chế, nghèo khổ, lạc hậu, người cầm quyền trở thành những kẻ cướp ngày, công khai có vũ khí và được “luật pháp” bảo vệ—chưa hẳn đã đáng mong ước, trông đợi hơn một chế độ lệ thuộc ngoại nhân. Đó là chưa nói đến hiểm họa đời kiếp từ phương Bắc.
V ũ Ánh là một nhà báo yêu nghề và
say mê với công việc. Ông qua đời tại phòng làm việc tại tư gia; bài báo cuối
cùng của ông mang tựa đề "Hà Nội vẫn chưa đủ niềm tin cởi trói báo
chí," được gởi đến Nhật Báo Người Việt lúc 11:37 phút sáng của ngày cuối
cùng trong cuộc sống ông. Bài báo được đăng trong trang A1 của số báo hôm nay,
trên mục “Sổ Tay” hàng tuần.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.