- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TRẢ LẠI NỖI BUỒN CHO EM

31 Tháng Bảy 201910:29 CH(Xem: 18198)


DA QUYNH NGUYEN -thang 6
Nguyễn Dạ Quỳnh - Tháng Sáu

RỒI THÁNG SÁU QUA ĐI

 

rồi thì tháng sáu cũng qua đi

tháng sáu với quán cà phê, đường phố bụi mù và những chuyến xe buýt anh nhẩn nha ngồi từ đầu bên đông đến đầu bên tây thành phố

trong triệu triệu gương mặt người, anh có tìm thấy em không?

 

rồi tháng sáu qua đi

ly cà phê thơm thơm ngón tay anh bối rối

chờ đan vào những ngón tay em mong mỏi

vẫn ngàn xa

xa quá

tháng sáu rồi qua đi

 

em hỏi anh sài gòn có gì vui không?

điều gì làm anh nhớ nhất?

là những chuyến xe sáng sáng chiều chiều đông nghịt

hay những chuyến xe trưa trưa vắng ngắt

anh bấm vào những con số

chờ bên kia không trung là một giọng cười em?

 

tháng sáu rồi qua đi

anh cũng vậy

cũng ra đi dù sài gòn vẫn giăng mưa chiều tháng sáu

chỉ mình em về lại

cây mận bên hiên nhà mùa này không có trái

vẫn dịu dàng ngan ngát một mùi hoa

 

tháng sáu sẽ đi qua

cũng như cơn mưa chiều nay rồi cũng tạnh

duy có một điều ở lại

là dấu chân anh ở một góc hồn em

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

 

 

HÀNH GIANG NAM

(Viết khi đọc bài từ “Điệp Luyến Hoa” của Án Kỷ Đao)

 

hành Giang Nam - về nơi đâu

phù nhạn trầm ngư – không âm hao

trên sông có thấy hoàng hôn tỏa

khói sóng xưa chìm Hoàng hạc lâu

 

hành Giang Nam, ai hành Giang Nam

lối về cố xứ một ngàn năm

có em xỏa tóc buồn hiu quạnh

áo trắng tà bay mộng dưới trăng

 

hành Giang Nam, tìm người nơi đâu

em hoài sai trái để rồi đau

em hoài thắp nỗi buồn con gái

anh về rồi cũng một đời Ngâu

 

hành Giang Nam – mơ hoài trăm năm

so dây nghe một khúc dạ cầm

đoạn trường đau thắt câu lầm lỡ

ngậm buồn xin lỗi vậy, tri âm !

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

 

NƠI KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG

 

chiếc khăn quàng màu xám

mềm như mây

chiều nơi đây không có tuyết

không có cả mùa đông để em quàng khăn kỷ niệm

 

chiếc khăn quàng năm xưa

những ngón tay nàng bân đan hoài không biết mỏi

những ngón tay em

quấn dòng tóc xanh cho một ngày tiễn biệt

rã rời đau ...

 

tờ thư xưa

nét chữ học trò nghiêng nghiêng tím biếc

ngây ngô buồn

tà trắng áo ngày thu

 

chiếc khăn quàng và tờ thư xưa

rồi cũng chìm vào muôn trùng biển sâu ký ức

xa xăm tình, xa ngút mắt thời gian ....

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

 

TRẢ LẠI NỖI BUỒN CHO EM

có nỗi buồn nào riêng chỉ cho em
để giấc chiêm bao muộn màng níu lại
thức dậy nửa đêm gối mềm khắc khoải
bàn tay đâu rồi mỏi một bàn tay

có nỗi buồn em mang đi cho ai
để lại nơi đây một trời quạnh quẽ
con sóng xa khơi thuyền trôi bến lẻ
em ngồi một mình thương nỗi buồn ơi

không có nỗi buồn đêm chợt mồ côi
em lỡ mang cho làm sao lấy lại
ai mang một đời buồn em đi mãi
thôi trả dùm em
thôi trả lại em

 

NGUYỄN DẠ QUỲNH

 

Ý kiến bạn đọc
08 Tháng Tám 201911:39 SA
Khách
Rất trân trọng những bài thơ của nữ sĩ Nguyễn Dạ Quỳnh.
Xin phép Nguyễn Dạ Quỳnh cho LMK tôi được "họa lại" bài thơ cuối. Cảm ơn Dạ Quỳnh nhiều.

Anh không trả được

Không có nỗi buồn nào chỉ riêng em
Khi chia tay anh cũng đầy nước mắt
Dù trên cao bầu trời ngày xanh ngắt
Phố đầy người anh tưởng chốn hoang vu !

Nỗi buồn nầy anh không chia cho ai
Cứ giữ kín, quí trân cho ngày gặp gỡ
Vì em - người anh thật lòng thương nhớ
Chỉ tại Ông Trời không kết tơ duyên !

Còn điều em cho, anh không trả được
Nước dưới sông kia không ngược về nguồn !
Nguyện cầu cho em gặp người tri kỉ
Hạnh phúc tràn đầy và yêu em hơn anh !

Lê Miên Khương 08/08/2019
lemienkhuong@yahoo.fr
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 33146)
H oàng Cung Cambodia, tôi chết lặng trước tấm bản đồ xứ Miên. Bao gồm đất nước tôi, trãi dài từ Miền Trung xuống Miền Nam ngày xưa là đất của Cham Pa và Chân Lạp. Người Việt tôi khởi đầu từ nhà Trần, nhà Nguyễn đã mở rộng bờ cõi như thế này đây…
21 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 34298)
“ B ất cứ lúc nào bất cứ ở đâu” tưởng là kể chuyện tình, nhưng không tôi nghĩ khác. Dù chúng ta không bắt gặp những hình ảnh bắn giết trên chiến trường, nhưng bàng bạc trong từng chuyện là tâm trạng chán nãn, hỗn loạn, bất cần đời, sống không biết ngày mai của một lớp thanh niên, của một Sài Gòn trong thời chiến tranh.
20 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 34408)
L ịch sử dù có được viết lại Cũng không thể chối bỏ được rằng Sự thật không phải vậy Sự thật chỉ là phương tiện phục vụ Cho một sự thật khác
20 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 30947)
J . Maulpoix. nhận xét: Thơ là thứ đối tượng của ngôn ngữ khó khăn, một sự dũng cảm, một công việc vĩ đại và biến hóa, đề xuất hay bắt buộc, là sự cô đọng tối đa của sự kiện ngôn ngữ tập trung trong một không gian thu hẹp.
20 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 35951)
T rong ký ức em, trong giấc mơ về anh và lúc giật mình về cô gái mang giày đỏ Ừ quên, chuyện tình mình chỉ có thế Thôi, em giấu bầu ngực căng tròn sau chiếc áo ngực hình cánh bướm Em giấu bí mật đôi mình trong câu chuyện với người đến sau…
19 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 34159)
C hiếc xe hơi sang trọng hẳn chở một cán bộ quan trọng nào đó về xã tham quan hoặc công tác, anh Chấn nghĩ vậy và cuống quýt bắt con trâu cố vượt qua đám sình lầy để nhường đường cho xe ô tô. Anh Chấn lo sợ, mồ hôi đổ ra ướt đầm lưng áo.
18 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 35047)
T ôi đưa tin Nhà văn Phạm Viết Đào bị bắt lên blog Đưa tin mà vẫn không tin Một nhà văn bị bắt Cũng như tôi đã không tin một nhà báo bị bắt có tên là Trương Duy Nhất. Ôi đất nước tôi "Chơi công an đi bắt quân gian/ béng beng"
16 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 37966)
LTS: Khánh Trinh là bút danh. Có lẽ Khánh Trinh là người viết trẻ nhất trong Tạp chí Hợp Lưu hiện nay. Khánh Trinh sinh ngày: 30/08/1991. Quê ở Quế Sơn, Quảng Nam. Hiện là Phóng viên truyền hình tại Sài gòn. Thơ của Khánh Trinh lạ một cách tự nhiên và nồng nàn như tuổi trẻ…Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những sáng tác của Khánh Trinh đến với quí độc giả và văn hữu khắp nơi. (TCHL)
16 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 26860)
" ...Có thể coi đây là bài viết cuối cùng của nhà báo Vũ Ánh. Và cũng là một "tình cờ định mệnh", chủ đề của bài là tự do báo chí, một vấn đề ông quan tâm hầu như suốt cuộc đời làm truyền thông của ông. Chúng tôi xin đăng lại bài này như một nén hương kính viếng ông, đồng thời bày tỏ, qua ngòi bút của ông, niềm ao ước sớm có tự do báo chí trên đất nước Việt Nam.” (Diễn Đàn Thế Kỷ)
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 23998)
Vô cùng thương tiếc Nhà báo Vũ Ánh  Vừa tạ thế tại quận Cam, California, U.S.A. vào ngày Thứ Sáu, 14 tháng Ba, 2014. Hưởng thọ 73 tuổi.