- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TRẢ LẠI NỖI BUỒN CHO EM

31 Tháng Bảy 201910:29 CH(Xem: 19138)


DA QUYNH NGUYEN -thang 6
Nguyễn Dạ Quỳnh - Tháng Sáu

RỒI THÁNG SÁU QUA ĐI

 

rồi thì tháng sáu cũng qua đi

tháng sáu với quán cà phê, đường phố bụi mù và những chuyến xe buýt anh nhẩn nha ngồi từ đầu bên đông đến đầu bên tây thành phố

trong triệu triệu gương mặt người, anh có tìm thấy em không?

 

rồi tháng sáu qua đi

ly cà phê thơm thơm ngón tay anh bối rối

chờ đan vào những ngón tay em mong mỏi

vẫn ngàn xa

xa quá

tháng sáu rồi qua đi

 

em hỏi anh sài gòn có gì vui không?

điều gì làm anh nhớ nhất?

là những chuyến xe sáng sáng chiều chiều đông nghịt

hay những chuyến xe trưa trưa vắng ngắt

anh bấm vào những con số

chờ bên kia không trung là một giọng cười em?

 

tháng sáu rồi qua đi

anh cũng vậy

cũng ra đi dù sài gòn vẫn giăng mưa chiều tháng sáu

chỉ mình em về lại

cây mận bên hiên nhà mùa này không có trái

vẫn dịu dàng ngan ngát một mùi hoa

 

tháng sáu sẽ đi qua

cũng như cơn mưa chiều nay rồi cũng tạnh

duy có một điều ở lại

là dấu chân anh ở một góc hồn em

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

 

 

HÀNH GIANG NAM

(Viết khi đọc bài từ “Điệp Luyến Hoa” của Án Kỷ Đao)

 

hành Giang Nam - về nơi đâu

phù nhạn trầm ngư – không âm hao

trên sông có thấy hoàng hôn tỏa

khói sóng xưa chìm Hoàng hạc lâu

 

hành Giang Nam, ai hành Giang Nam

lối về cố xứ một ngàn năm

có em xỏa tóc buồn hiu quạnh

áo trắng tà bay mộng dưới trăng

 

hành Giang Nam, tìm người nơi đâu

em hoài sai trái để rồi đau

em hoài thắp nỗi buồn con gái

anh về rồi cũng một đời Ngâu

 

hành Giang Nam – mơ hoài trăm năm

so dây nghe một khúc dạ cầm

đoạn trường đau thắt câu lầm lỡ

ngậm buồn xin lỗi vậy, tri âm !

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

 

NƠI KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG

 

chiếc khăn quàng màu xám

mềm như mây

chiều nơi đây không có tuyết

không có cả mùa đông để em quàng khăn kỷ niệm

 

chiếc khăn quàng năm xưa

những ngón tay nàng bân đan hoài không biết mỏi

những ngón tay em

quấn dòng tóc xanh cho một ngày tiễn biệt

rã rời đau ...

 

tờ thư xưa

nét chữ học trò nghiêng nghiêng tím biếc

ngây ngô buồn

tà trắng áo ngày thu

 

chiếc khăn quàng và tờ thư xưa

rồi cũng chìm vào muôn trùng biển sâu ký ức

xa xăm tình, xa ngút mắt thời gian ....

 

Nguyễn Dạ Quỳnh

 

TRẢ LẠI NỖI BUỒN CHO EM

có nỗi buồn nào riêng chỉ cho em
để giấc chiêm bao muộn màng níu lại
thức dậy nửa đêm gối mềm khắc khoải
bàn tay đâu rồi mỏi một bàn tay

có nỗi buồn em mang đi cho ai
để lại nơi đây một trời quạnh quẽ
con sóng xa khơi thuyền trôi bến lẻ
em ngồi một mình thương nỗi buồn ơi

không có nỗi buồn đêm chợt mồ côi
em lỡ mang cho làm sao lấy lại
ai mang một đời buồn em đi mãi
thôi trả dùm em
thôi trả lại em

 

NGUYỄN DẠ QUỲNH

 

Ý kiến bạn đọc
08 Tháng Tám 201911:39 SA
Khách
Rất trân trọng những bài thơ của nữ sĩ Nguyễn Dạ Quỳnh.
Xin phép Nguyễn Dạ Quỳnh cho LMK tôi được "họa lại" bài thơ cuối. Cảm ơn Dạ Quỳnh nhiều.

Anh không trả được

Không có nỗi buồn nào chỉ riêng em
Khi chia tay anh cũng đầy nước mắt
Dù trên cao bầu trời ngày xanh ngắt
Phố đầy người anh tưởng chốn hoang vu !

Nỗi buồn nầy anh không chia cho ai
Cứ giữ kín, quí trân cho ngày gặp gỡ
Vì em - người anh thật lòng thương nhớ
Chỉ tại Ông Trời không kết tơ duyên !

Còn điều em cho, anh không trả được
Nước dưới sông kia không ngược về nguồn !
Nguyện cầu cho em gặp người tri kỉ
Hạnh phúc tràn đầy và yêu em hơn anh !

Lê Miên Khương 08/08/2019
lemienkhuong@yahoo.fr
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34266)
Đ ại văn hào Gabriel Garcia Márquez, tác giả cuốn tiểu thuyết danh tiếng “One Hundred Years of Solitude” và là người đã đoạt giải Văn Chương Nobel năm 1982, đã qua đời ngày 17 tháng 4 vừa qua, hưởng thọ 87 tuổi.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 32850)
K hi em vừa lên 7 tuổi, anh Hai anh Ba tròn 15 tuổi, nghề trầu cau Nam Phổ hầu như suy tàn, đã qua thời kỳ cực thịnh. Vườn cau xưa san sát nhau vắt vẻo nhìn trời xanh đã thưa thớt, hàng cau già khẳng khiu trong gió. Cảnh thương lái thu mua tấp nập vào mùa cau rộ chỉ còn lại trong những câu chuyện kể chen lẫn tiếng chắt lưỡi thở dài như thạch sùng đeo dính thân cau của vú Mười hàng đêm.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30738)
Đ ặng Mỹ Hạnh là một nữ nhiếp ảnh gia của những “Xứ sở rừng mưa” như tựa một bút ký của cô. Nếu nhiếp ảnh là đam mê chính, văn chương là đam mê thứ nhì mà cô tự định nghĩa: "Tiếp cận với nghệ thuật bằng ngữ ảnh của cảm xúc và viết ra cõi lặng bên trong như một nhu cầu thở." Một cõi lặng đôi khi ngấm ngầm dữ dội, như tùy bút "Những cơn man dại của trái phá".
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31860)
D ưới đây là bài “Nguyễn Hữu Hồng Minh - Nhà thơ hiện nay như con sói trụi lông...” của "Văn Chương Việt" phỏng vấn nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Văn Chương Việt”TCHL
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37785)
Nhân viên mai táng đến thật đúng giờ khiến María Dos Prazerès, còn khoác áo choàng tắm và đầu gắn các kẹp tóc, chỉ kịp giắt một đoá hồng đỏ lên vành tai để không xuất hiện quá ít quyến rũ như bà đang ấn tượng về chính mình.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35924)
Đ êm đọc những bài thơ của em Quả thật không sao giấu được nụ cười Vài ý nghĩ muốn làm một tuyển tập Gồm những bài thơ cứt thời gian
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33548)
D ưới đây là bài “Trần Vũ: mỗi con người trưởng thành mang trong mình một tín ngưỡng văn chương” của Da Màu phỏng vấn nhà văn Trần Vũ. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Da Màu.” TCHL
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33634)
A nh giới thiệu với tôi tên cô nhưng không nói cô là gì của anh, một cách ngầm bảo tôi hiểu thế nào cũng được, cô có thể là tình nhân mà cũng có thể là em họ xa (chẳng hạn). Anh cũng nói thêm cô sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, chuyến này sang Mĩ du lịch và định ở lại chơi chừng hai tháng. Cô đẹp, dĩ nhiên—tôi chưa thấy anh đi với người đàn bà không nhan sắc bao giờ—nhưng không còn trẻ nữa. Tuy thế thật khó đoán tuổi cô, có thể ngoài ba mươi, có thể hơn. Cô ít nói. Hình như cô chẳng để tâm gì đến câu chuyện giữa tôi và Quang mà chỉ ngồi trầm tư uống cà phê, phóng tia mắt ra ngoài khơi, nơi có những cánh buồn trắng dật dờ trên mặt biển như đang trôi về nơi vô định.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30938)
C on hẻm vắng người lạ kỳ dẫn cô vào một cửa tiệm u tối, ngoài cửa kính màu sắc thế kỷ thứ 18 chỉ treo vỏn vẹn một biển hiệu xộc xệch và bức tranh chân dung sỉn màu. Cô ghé lại gần nhìn kỹ và choáng váng; chân dung của chính cô, lệch lạc, méo mó nhưng đúng là đường nét Á đông của đôi mắt 1 mí cách xa nhau, sóng mũi thấp, gò má tròn dẹt và đôi môi hơi cong hai bên khóe.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30662)
H đã rời bỏ nơi chốn chúng tôi cùng rong chơi “ nơi đó sặc mùi lừa bịp – H nói những cái thớt và những đứa liếm thớt H không chịu được mùi không phải của người”