- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Phiên toà

02 Tháng Tư 201911:03 CH(Xem: 19959)


Phien_Toa-bw
Phiên tòa - ảnh INTERNET

      Vân ra toà ly dị vợ.

      Thì chuyện đôi lứa nay hợp mai tan, thường mà. Ở thành phố bây giờ, ít ai quan tâm đến những cái phiên toà như vậy. Mà thực ra ly dị giờ êm lắm, mấy khi ồn ào toà tiếc lôi thôi đâu. Thuận tình ly hôn, đến toà hai anh chị đương kim vợ chồng, ký rẹt rẹt trước mặt thẩm phán là xong. Thành ra luôn cựu vợ cựu chồng.

     Cực chẳng đã mới phải lôi nhau ra toà.

     Phải đưa nhau ra toà để phân xử ly dị chỉ có hai lý do, một là con cái, hai là tài sản.

Tài sản thì hơn chục năm ở với nhau, vợ chồng tích cóp mua được căn cấp bốn hai mươi nhăm mét vuông trong hẻm mạn Bình Tân. Thêm cái ki ốt nhỏ cho thuê trên chợ Kim Biên, quận năm, mỗi tháng vẫn có vài triệu chi tiêu, cũng đỡ. Nay bỏ, thống nhất rồi, bán hết chia đôi, đồ đạc cũ không thèm tính. Của anh anh mang, của nàng nàng xách. Gọn. Chỉ còn vấn đề là hai thằng con trai. Một thằng mười lăm, một thằng mười hai.

     Mấy thằng bạn Vân bảo, mỗi đứa nuôi một thằng, khỏi ra toà chia chác hỏi han lôi thôi, tổn thương tâm hồn non nớt ngây thơ của chúng. Khoẻ.

     Nhung, vợ Vân (quên, cựu vợ) nói, tui nuôi thằng lớn, ông nuôi thằng nhỏ. Xong à.

     Nhưng mà suốt thời gian qua, Vân cứ bần thần không yên. Hai anh em nó quấn nhau lắm, giờ chia mỗi thằng mỗi ngả biết nói sao.

     Vân khó nghĩ quá.

     Hai thằng con, một tay Vân chăm sóc, nâng giấc. Vân mà có cái bụng đàn bà để đẻ và cái tí cho con, Vân cũng chả cần đến vợ làm chi cho nhọc.

     Buổi sáng Vân dậy từ bốn giờ, nấu cơm, để cho má con ôm nhau ngủ yên trên gác xép. Xong, lấy xe máy đi giao mấy mối hàng. Sáu giờ vòng lại nhà, đánh thức vợ con dậy, dọn cho thằng lớn ăn còn đến lớp. Dỗ thằng nhỏ ăn để má nó yên bữa. Bảy giờ, Vân lại có mặt ở công ty. Trưa qua nhà nấu cơm. Chiều cũng vậy. Tối tranh thủ đi bỏ thêm mấy mối hàng. Khuya lắc mới về tắm giặt, rũ đồ cho vợ con luôn thể. Vợ Vân chỉ ở nhà bế con. Ngày nào, tháng nào cũng thế. Hàng năm, hàng chục năm nay cũng vẫn thế. Hàng xóm, bạn bè trong công ty bảo, người Vân bằng sắt chứ không phải thịt da.

     Thế mà Nhung bỏ Vân.

     Nhung nói không thể chịu đựng được hơn nữa. Không thể ở nổi với ông chồng cả ngày chỉ cắm mặt xuống, buôn bán những thứ đồ vớ vẩn ở đất Sài Gòn đô hội này thì bao giờ mới khá chứ. Vợ con người ta lên xe xuống ngựa, quần áo xênh xang, vàng đeo đỏ tay, tối đi nhà hàng. Đằng này… không nói nữa.

    Vân làm công nhân ở một cái xưởng nhỏ gần nhà. Tranh thủ buôn bán thêm những thứ gia vị bắc bán cho các quán thịt cầy quanh vùng. Vân khá đắt hàng vì làm ăn tín nhiệm. Có khi quán thiếu vài kí giềng, Vân cũng sẵn lòng phóng xe mươi cây mang đến. Gặp lúc đông khách quá, Vân cũng sẵn sàng ghé hộ luôn một tay, chả nề hà gì từ bưng bê hay chạy lấy thêm cho khách chai rượu, nắm rau thơm.

     Lương công nhân, tiền cho thuê ki ốt, thu nhập từ bỏ mối gia vị thịt cầy của Vân cũng đủ để chi tiêu trong nhà, dư chút đỉnh. Vân tính chắt bóp để đổi lấy căn nhà rộng hơn. Hai thằng con cũng lớn rồi. Mà Nhung, mỗi lần làm tình, rất ồn ào. Nhung bảo là những lúc như thế, cần xả láng, không cần biết đến xung quanh làm gì, chỉ cần quan tâm đến cảm xúc cá nhân. Vân nghe thấy là lạ. Một cô công nhân chưa học hết phổ thông, nghỉ việc ở nhà trông con, suốt ngày loanh quanh tám chuyện với hàng xóm, sao lại biết nói những lời ấy.

    Nhưng mà Vân thấy ngường ngượng với hai thằng con trai. Nhất là thằng lớn. Năm nay nó đã mười năm tuổi, gần thành người lớn rồi. Vân rất yêu nó. Vì nó cũng mê bóng đá. Dù bận, nhưng một tuần Vân vẫn dành ra hai buổi chiều đi đá bóng để ba con có thời gian tâm sự với nhau. Thằng nhỏ em vẫn tỵ với anh là ba chiều anh hơn nó, ba toàn mua quần áo mới cho anh, bắt em mặc đồ cũ của anh. Nghe thằng bé con nói vậy, Vân cười, bảo anh là con cả trong nhà, nay mai sẽ gánh vác mọi việc, nên giờ phải ưu tiên anh ấy.

     Hôm biết là ba má không hàn gắn được. Nó rủ Vân đi đá bóng, nhưng hai ba con lại vào ngồi quán nước mía nói chuyện. Nó bảo là hai anh em nó đã bàn nhau và quyết định chỉ ở với Vân, quyết không nhận má nữa.

     Vân rớt nước mắt nói, con nên thương và thông cảm với má. Má con ở với ba cũng khổ vì chả được bằng người ta, chỉ vì ba kém cỏi.

    Thằng bé nói, má bỏ đi theo trai, ăn chơi xả láng một mình, có gì mà thương.

Vân không biết nói sao. Thấy mình có lỗi, chả giữ được má cho hai con. Nhung ở nhà, bế con đi chơi rong hàng xóm chán, lê la ngồi quán xá. Gặp một tay phong độ. Tay đó nói là đời phải cháy hết mình. Luôn và ngay. Mai xuống đất đen, như nhau cả. Sống le lói, dưa cà kho quẹt cũng là đời. Uổng. Uổng cả cái nhan sắc gái hai con rờ rỡ đi. Tưởng nói chơi vậy mà thành thật. Nhung mang hết tiền nhà, bỏ đi với chả, ngao du sơn thuỷ. Lên tận Sa Pa. Tiêu hết. Rồi về đòi ly dị chia nhà, chia con.

      Hôm xử, toà kêu cả hai đứa con ra hỏi ý kiến.

      Thằng nhỏ: Con ở với ba không đi đâu hết.

      Thằng lớn: Con ở với ba với em. Ai đi đâu thì đi tuốt luôn đi.

      Nhung gào lên: Trời ơi, mày có biết ông ấy không phải là ba đẻ của mày không?

      Con: Biết.

      Nhung: Biết sao còn đòi ở với ổng?

      Con: Vì đấy là ba con.

Thì Nhung lấy Vân khi đã có chửa thằng lớn. Người yêu là bạn Vân, bị tai nạn chết. Vân thương, đứng ra chăm mẹ con Nhung, rồi cưới.

Tan toà, ba cha con nhà Vân chở nhau trên cái xe tám mốt chiến, đằng sau, đằng trước đèo thêm mấy giỏ giềng, sả, hành ngò. Họ đi về mạn Bình Tân.

 

Trần Thanh Cảnh

     

Ý kiến bạn đọc
04 Tháng Tư 20195:07 SA
Khách
Truyện hay, ly hôn bây giờ đơn giản. Nhưng " Hậu " ly hôn thì ai chịu, Xã hội à ?
03 Tháng Tư 201910:21 CH
Khách
Rất hay nhưng cũng rất buồn.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 43306)
C ô gái nằm khỏa thân trên tấm nệm ga trắng muốt, đôi mắt lim dim nhìn anh không chớp. Cô ngạc nhiên không hiểu tại sao từ lúc dẫn cô vào khách sạn này, anh chỉ ngồi hút thuốc mà không hề để tâm đến cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, kể từ ngày cô dấn thân vào cái nghề nhơ nhớp này, cô mới gặp anh là một.
27 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 31705)
C uộc sinh tồn thon em trói chặt gã đàn ông ứ nhớ  bầm uất không xuất cơn mê dính chặt vào thân
26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 30723)
T hế gian này nhiều khi thuận dòng chó tiến hóa thành người đến giới hạn trầm luân siêu thoát linh hồn bay đi tồn lưu tiếng sủa giữa khuya
26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 32616)
H ọc yêu lại nhé anh Học cách khuấy cà phê đến nhạt Trái tim ngốc nghếch của em cứ nhớ điên cuồng như thế Học yêu lại Cho tình yêu kích dục trái tim em.
26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 34924)
L ần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Phương Uy là bút danh, hiện đang sống và làm việc tại Bình Thuận. Thơ của Phương Uy nhẹ nhàng , chừng mực, nhưng sâu lắng. Mời quí độc giả và văn hữu cùng đi vào thế giới thơ của Phương Uy.
23 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38068)
T ôi vẫn đi lên đi xuống dọc theo bờ biển miền Tây Hoa Kỳ. Được hỏi khi nào ngưng, tôi chỉ biết cười và trả lời là tới khi nào không còn lái xe được nữa. Tôi thèm những lúc thả hồn giữa những cụm rừng đại thụ gỗ đỏ cao thấu trời mây; giõi theo những cánh chim thiên di hàng năm không biết mỏi, và tưởng tượng từng đàn cá voi bận rộn xuôi nam ngược bắc...
23 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 32795)
D ừng lại bến bờ ngăn cách Sẽ không còn bóng dáng anh Dừng lại bên này đời sống Chỉ còn lại mấy bức hình!
22 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38070)
B ằng những dòng thật ngắn và đơn giản Du Nguyên đã tự giới thiệu về mình: Họ tên: Đậu Dung. Bút danh: Du Nguyên. SN: 1988, quê: Nghệ An. Hiện đang sống và làm việc tại Hà Nội.Tòa soạn đã nhận được chùm thơ Du Nguyên như một món quà thi ca mà tác giả muốn gởi tặng cùng sự trân quí và đồng cảm đến với bạn đọc và văn hữu của Hợp Lưu … Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu những thi phẩm của người làm thơ mang tên Du Nguyên.
21 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38096)
A nh thích sạch sẽ trinh nguyên Anh lăn lộn cào cấu trên thân xác em Chà xác, mân mê, bú mớm từng hơi thở, vi nước bọt, tế bào em Sau cuộc hoang luân anh cố gột rửa bằng hàng trăm loại dầu gội, sữa tắm, phấn hoa…
21 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38697)
đ êm đã sâu rồi đôi mắt chong chong cũng nhường nhau mà khép lại chỉ còn em nhặt nhạnh lại mình rất lẻ