- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

VẮNG

02 Tháng Tư 201910:19 CH(Xem: 19881)


PHUONG UY
Chân dung nhà thơ PHƯƠNG UY

Vắng 8

 

Không có nỗi đau nào dịu đi
Không có nỗi đau nào là kết thúc.
Cuộc ngày thì cứ kéo dài
Thế nên chúng ta chồng chất.

 

Không có yêu thương nào là bắt đầu
Không có yêu thương là vĩnh cửu
Chúng ta dối lòng nhau
Để rồi tự dối mình thành thật.

 

Hôm qua em về bằng nước mắt
trong cơn mê của tôi
những giấc mơ đã rời rụng
trong một buổi sáng nắng ngời.

 

Nơi giấc mơ vừa rụng xuống
Là chỗ phơi nắng của mèo lười
mùa thay tóc lòng đã cạn
xiêm y nào đã lơi.

 

nắng quái qua ngày kí ức
hồ ly thẳng tắp trăng xanh
có giọt máu vừa lăn khỏi
khóe mắt- và rơi tan tành.


PHƯƠNG UY

 

ly 14

 

Khi mùi hương tường vi đã khánh kiệt trong những giấc mơ
con hồ ly đơn độc trên sa mạc ngừng lại những cuộc tìm kiếm
những mũi tên sẵn sàng bật ra khỏi chiếc cung lần lượt gãy nát
tro cốt hoa hồng lại được niêm kín vào trong những ngôi mộ
người lữ hành trở về trong những chiếc hôn mệt mỏi
vòng ôm siết hoang vu
có thể nào để dừng lại một cơn bão?


tôi nói với tôi trong những giây phút cuối cùng
nỗi buồn đã lật lọng khi phủ đắp mọi thứ không thương tiếc trong tấm nhung đen tối ám

những buổi tối với mùi thơm của hương nhu cũng không còn nữa
chỉ còn cuồn cuộn mùi người hôi hám trào trong cách mạch phố
lúc này em ở đâu?


trong đặc quánh đầy thô bạo của cô độc
con hồ ly trở mình nhỏ những giọt nước mắt xanh biếc
ngôn từ là thứ trí trá không thể hồi đáp
những dòng tin nhắn tưởng tượng cũng không được hồi đáp
tôi nhặt lên sự câm lặng của mình giữa những tối tăm
" hãy vặn nhỏ lại mọi thứ: âm thanh của những tiếng nấc hụt hẫng giữa đêm , tiếng chim trong bụi mận gai của một cuốn tiểu thuyết xa xưa nào nào đó đó..."


em có còn trả lời tiếng tôi gọi em từ giữa đêm thâu?

 

PHƯƠNG UY

26.2.19

 

 

Xưng tội 2

 

Nhiều ngày qua mình đã chuốt nhẵn đầu lưỡi mình

Đâu còn lời chi gai nhọn

Mình mài mòn những giọt nước mắt

Có còn chi phải xót xa

Mình đâu thể khóc trước đôi bàn chân mẹ già

Suốt ngày ngâm nước ăn chân từng vết hà lỗ chỗ

Người cha đã chết đuối vẫn còn cố

giữ chặt tay đôi dép nhựa trắng để dành cho con

 

Từng ngày qua mình đã chuốt nhẵn đầu lưỡi mình

Hát lời dễ nghe nói lời dễ nuốt

Mình bày trẻ con mỗi ngày đi học

Nói những nghĩa nhân bằng câu chữ nhập nhằng

Mình cứ tưởng rằng

Vậy là đã khôn đã là thời cuộc

Mình tập nhắm mắt

Khi bước ra đường

 

Nhiều ngày qua mình tự chuốt nhẵn đôi mắt mình

hoá thành trong suốt

không còn tâm tư không còn phản chiếu

day dứt cõi đời mình để lặng câm

mình từng làm ngơ trước những trăm năm

trước những bơ vơ bao bàn tay nhỏ

trước bọt nước đen tuôn ở đầu ngọn sóng

sóng biển quê hương mình

 

Nhiều ngày qua mình vẫn cứ cố ngẩng cao đầu

trước bao điều vũ nhục

vì mình sợ rơi đi vương miện

vòng triều thiên không có thật bao giờ

mình quên mất mỗi sớm mai ra mình vẫn đang ngồi chờ

ngày diệt vong kề cận đến

 
PHƯƠNG UY

 

Vắng 5

 

Không phải được lựa chọn
Sự im lặng
và tịch nhiên vô bờ
Mà cứ tù từ mà chìm xuống
rất sâu
rất tối
ở đấy
không kể nói được gì
là bị bắt buộc
phải im lặng
hoặc
Cũng không phải được lựa chọn
có thể tung hô theo ngôn ngữ của những chiếc búp trên cành
ưỡn ẹo
vỡ ra những ngoa dụ
là những khúc ( không phải đồng dao) mà miệng đã thuộc lòng
hoặc là
ở đấy là im tiếng
vô biên

 
PHƯƠNG UY

Vắng 4

 

Nằm xuống
Và nhắm mắt
Bao lời tuyệt vọng cũng không ngăn nỗi buồn cứ đến
Bỏ và đi

Nằm xuống
Và khép miệng
Những lời hi vọng chẳng nên nói ra
Vết rình rập còn xanh trên rêu đá
Sự dọa dẫm lũng sâu cây rừng
Rưng rưng gió núi mù sa

Nằm xuống
Và lịm đi
Đừng nói
Cũng đừng khóc
Chúng ta đã mất nhau lâu rồi
Câu thơ xanh đỏ tràn kín cựa
Tóc bạc da mồi
Nỗi bi ai còn kín trên môi

Đừng nói
Đừng hỏi
Đừng thắc mắc

PHƯƠNG UY

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 94847)
Đ ược biết, trước Ngô Bảo Châu cũng đã có nhiều người Việt được trao huân chương Bắc Đẩu Bội Tinh. Một trong những người nầy trong quá khứ là Petrus Key (Trương Vĩnh Ký) (1837-1898) .
03 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 98928)
“ Sông Mekong đang bị đe dọa nghiêm trọng vì sự lạm dụng nguồn nước và hậu quả của biến đổi khí hậu. Nếu không có một chính sách khai thác thận trọng và hợp lý các nguồn tài nguyên sông Mekong, con sông hùng vĩ này không thể nào sống còn”. Abhisit Vejjajiva, Hua Hin MRC Summit 2010
31 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 106147)
T huyên nói nàng ở một mình trong một ngôi nhà nhỏ trên đồi rồi mời tôi lên chơi. Tôi đáp để chiều tôi sẽ lên sau khi nàng cho địa chỉ. Thuyên cười, bảo tôi sẽ đi lạc nếu không được dẫn đường. Nhìn đôi môi nàng con cớn, tôi tự ái đàn ông nói không cần, sẽ tự tìm ra nhà. [...] Ra đến cửa Thuyên quay lại, chỉ vào giỏ xách tay ny lông đen có lòi ra mấy bó rau. - Chiều ông tìm được nhà tôi thì mời ông ăn một bữa cơm tối ... Nhà có cổng gỗ với giàn hoa leo đấy.
31 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 106791)
T ôi chui vào ô tô. Chiếc xe mới coóng. Nội thất vẫn còn nguyên mùi hăng hắc, ngai ngái. Bóng lộn. Tôi khen chủ tịch phường mà sang trọng thế này thì dân được nhờ. Nói xong, chột dạ, sợ hắn nghĩ mình cạnh khóe, tôi vội ự…hừm, ý tôi là ông chủ tịch phường mà ăn nên làm ra thì dân cũng phất theo, chứ làm cán bộ địa phương thời nay mà nghèo quá, lúi xúi quá, thì cũng không có uy tín với dân. Anh nghèo mà làm lãnh đạo thể nào cũng sinh ra tính xà xẻo. Nếu anh giầu có rồi thì anh không tham nữa. Thế là dân được nhờ…Nói xong, tôi tự thấy cái lý luận của mình là loại lý luận ma cô. Lại chột dạ.[...] Rồi lại im không nói gì. Ngoài trời mưa như trút nước. Càng ngày càng to...
31 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 97733)
L oan cởi nhẫn cưới đeo vào cho Hoàng. “Anh cố giữ làm bùa hộ mệnh, lúc nào cũng có em bên cạnh”. Hoàng thấy vậy mà thương vợ thêm. Có người vợ biết chăm sóc từng li từng tí. Hoàng rưng rưng nước mắt bước ra khỏi nhà…
30 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 103584)
N gày 30 tháng Giêng năm 1948, một tên sát thủ theo chủ nghĩa dân tộc Hindu đã sát hại nhà lãnh đạo chính trị và tinh thần Ấn Độ là ông Mohandas Karamchand Gandhi. Ông bị bắn ba phát đạn vào ngực và bụng trong khi đang trên đường đến nhà thờ để đọc lời cầu nguyện hàng ngày.
30 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 98141)
... C ó điều người ta cần phải ghi nhớ là người Tàu luôn luôn kiêu căng, tự coi nước mình là một nước lớn là duy nhất văn minh, chung quanh họ đều là man di mọi rợ, Việt Nam hay Đại Việt đi chăng nữa cũng chỉ là man, Nam Man, nằm ngoài rìa của Hoa Hạ, của Trung Hoa thời Dân Quốc, của Trung Quốc thời Cộng Sản hiện tại...Những chiến thắng của người Việt trong các thời Lý Trần, đặc biệt là chiến thắng chống quân Mông Cổ trong khi người Tàu thực hiện không nổi là những gì họ không chấp nhận được.
26 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 96601)
H ơi cay của rượu lan dần cổ họng chạy dọc thân thể. Cảm giác đầu lưỡi ngọt dư vị rượu trắng không pha như hôn nhân không giá thú, biết nguy hiểm nhưng vẫn dấn thân. Lâu dần cô ghiền cái hơi của gã, không thể sống thiếu gã. Cô thấy mình bị một sợi dây vô hình thít chặt ngang cổ, càng quẫy đạp càng riết chặt hơn, cô kêu cứu nhưng chẳng ai nghe được bởi gã đã ăn mất lưỡi của cô sau từng muỗng hôn ngọt ngào, gằn xé lẫn khinh bỉ.
26 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 92066)
T rịnh Y Thư sinh năm 1952, tại Hà Nội. Viết văn, làm thơ, dịch. Tác phẩm đã xuất bản: Đời nhẹ khôn kham (The Unbearable Lightness of Being), tiểu thuyết của nhà văn Pháp gốc Tiệp Milan Kundera, tạp chí Văn Học xuất bản, 2002; Căn phòng riêng (A Room of One’s Own), lí luận văn học của nhà văn nữ Virginia Woolf, Tri Thức xuất bản, 2009. Người đàn bà khác, tập truyện, Thế Giới xuất bản, 2010. Hiện định cư tại bang California, Hoa Kì.
26 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 90927)
T răng non mới chớm lưỡi liềm, nhưng sao tôi nhức nhối lạ thường. Nhức từ bên trong, và cảm thấy cô đơn như chưa từng. Nấm mộ nhà thơ nhô lên, dưới ba thước đất là một nắm xương khô. Nhưng trên mặt đất này, thơ ông vẫn toả sáng những dòng đối chọi lại bệnh tật tàn khốc của ông bằng những niềm hạnh phúc hầu như không tưởng. Nhìn ra xa, biển tít tắp lấp lánh như dát gương. Dăm cánh buồm trắng những con thuyền câu về muộn nhấp nhô ẩn hiện.