KHÔNG THỂ NHỚ ĐƯỢC MÌNH
Trước lưỡi rìu, lưỡi lê và lưỡi cuốc
computer 64 bit tốc độ cao
tôi lập bản đồ họa vùng châu thổ
mùa xuân nắn nót vẽ hoa đào
mùa thu bệt vàng hoa cúc
dòng sông chảy mượt mà qua con đê vạn lý
đắp chắn những ngôi làng, cô lập cõi văn minh
vẫn còn thiếu một cái gì đó
chúng ta không thể nhớ được mình.
Lấp lóa muộn phiền, ưu tư chém cụt
mặt trời ngả Tây dáng mẹ lặn vào chiều rờn rợn
thấp thoáng ông bù nhìn đói suốt mùa lúa chín
lũ chim đã quen dần sợ hãi, lịch chịch nhặt hết ngày lao động
không có sự mặc định nào chở che, tồn tại lúc đuối lòng
loài cò vẫn bay kiếm ăn theo đàn, đúng lập trình cố hữu của thiên nhiên
bát hương trên cánh đồng tắt gió khi mẹ trở về nhà
đầy một sân rêu
người đàn bà lại bận rộn với người đàn ông mà nói năng sót chữ.
Trong ly rượu của cha chứa gốc cây nghìn năm tuổi
phế bỏ sự hồ đồ
giải cứu cơn mê mấy đời tổ tiên nhắc nhở
cuộc say của những người đàn ông xả thân làm quân tử ngược thời
rễ cây bắt ngấm từ bụng lan tỏa đến tay chân rần rần xót đắng
lan tỏa lên khuôn mặt, mọc nhanh vào tai và mắt
mọc vào miệng và mũi, thay thế hoàn hảo từng đường gân thớ thịt
làm tê cứng cái lưỡi người anh hùng xứ sở
tiếng côn trùng ráo riết gọi nhau ra.
Truyền thuyết của làng thờ vị thần khốn khổ
mùa bão lật cơn giông hất người đàn ông bật tung khỏi cửa
mùa hạn thở dốc trên gánh người đàn bà chắt chiu khoai sắn
những giận hờn, ghen ghét, yêu thương
những cũ kỹ bây giờ không còn nữa
chỉ còn chiếc bản lề không cánh cửa
chẳng có gì đóng mở
vừa một luồng khí trơ thồng thộc bay vào
chúng ta không thể nhớ được mình.
Phan Thanh Bình
TRỞ VỀ NHÀ
Phải có một dòng sông luôn chảy từ ngân hà này sang ngân hà khác
không có cội nguồn khởi sinh
không có can cớ để kết thúc
chỉ có những điểm dừng
Đất Nước tôi
nhiều lắm
những điểm dừng
đêm nở trắng cánh đồng suy tưởng
vẫn vết thương trên ngực người con gái
bởi em sinh ra từ chấn động tâm hồn.
Vì chiếc lá thôi phai
nên tôi không tìm ra được bằng chứng mùa thu xác thực
giọt sương rơi đụng ký ức vỡ tan tành
đêm trở giấc người lính về gọi mẹ
anh ở phía bên nào
tôi chưa rõ tên anh
Mặt trời mọc trong đầu kẻ khởi tạo chiến tranh
thì đêm tối là tặng phần cho Đất Nước
những hạt bần rụng ra từ năm trước
kễn lên tìm chút gió xa hương.
Vì buổi ban trưa rực rỡ nắng vàng
nên tôi không tìm ra được dòng suối mẹ
gột rửa vết thương, tắm mình cho khỏa
tôi vẫn thích một mình nói khác
lời nói của chân tay
kẻ xu thời đếm chẵn
chỉ một cơn mưa
thành phố chiều nay chỗ nào cũng ngập
nước không thể ngấm thêm vào lòng đất
[lòng đất đã đầy những vết thương]
Liệu cơn gió sẽ thổi lên phân chất
cát đá tung bay, canh bài gỡ gạc
rồi vết thương tự xé toang chỗ rách?
- Cho tôi xin mua lại Đất Nước mình.
Thưa Hoàng Cầm! Khi Người về bên kia
sông Đuống một dòng mấy đời nước ở
chiều hoàng lan trở gọi bao hoang nhớ
hương lúa có bội phù sa!
Tôi về hồ Tây ngắm chiếc cốc thủy tinh
nhắp một chút em ngọt ngào châu thổ
hạt gạo đồng Đông, mâm xôi ngày giỗ
bát chè xanh uống chầm chậm xứ Đoài
có một dòng sông luôn chảy từ ngân hà này sang ngân hà khác
để tất cả chúng ta
lương thiện trở về nhà.
Phan Thanh Bình
- Từ khóa :
- PHAN THANH BÌNH