Đêm ấy, một đêm Giáng Sinh rất lạ, sau ngày giải phóng đất nước một năm.1976. Là đêm Giáng Sinh thứ ba, tính luôn cái năm tôi đi sư phạm xa nhà, tôi không còn cùng bát phố với lũ bạn ngoại đạo trong cái thành phố nhỏ nhoi yêu mến tôi đã sống; nhưng vẫn da diết nhớ Giáng Sinh với những chiếc xe hoa lấp lánh, diễn hành dưới màn mưa lạnh, quanh mấy con phố nhỏ; những cỗ xe luôn mang đến một không gian tượi mới và tràn trề hy vọng. Khi còn hy vọng, là người ta còn mơ ước. Khi còn mơ ước,là người ta còn tin yêu cuộc sống này.Và người ta luôn trông chờ điều đó.
Tôi đang ở một nơi tưởng chừng như xa lắc xa lơ,nơi trời cúi hôn đất, nơi sóng quyện với mây làm một; nhưng thật ra nó chỉ xa trong không gian của sự cô đơn trí tưởng, chỉ vì việc đi lại vô cùng khó khăn cách trở. Tôi đang gõ đầu trẻ nơi một làng biển heo hút bên bờ đầm Cù Mông.
Buổi chiều ngày 24 tháng 12 xa xăm ấy, khi anh chị em giáo viên địa phương đã về nhà. Tôi rủ thằng bạn: “Tối nay đi Sông Cầu dự Noel thôi ! Nằm đây buồn thúi ruột !”.Nó nhìn mưa giăng thẫn thờ: “Mưa! Đi bằng cái gì ? Giờ này còn xe cộ đâu mà đi ?”.“ Đi bộ thôi !”. Nó lại ngại ngùng: “ Mày biết, đêm nay đến khu vực nhà thờ là mệt lắm đó ! “. Tôi thuyết sâu. Cuối cùng, hai đứa cũng gom mấy thứ lặt vặt kem,pót, khăn mặt, cùng hai lon gạo nhét vô túi dếch. Phòng khi lỡ đường, ghé bất cứ đâu đó nấu cơm nhờ như đã từng.
Sau gần hai tiếng băng mưa qua đèo Nại, rồi qua những ngôi làng quạnh hiu chìm trong mưa Trung Trinh, Lệ Uyên, Phước lý. Hai thằng tới thị trấn Sông Cầu trong tối mưa giăng hiu hắt lạnh. Chẳng thấy Chúa đâu. Nó ầu ơ trong mưa “ Chúa đã bỏ loài người, Phật đã bỏ loài người “.
Trong khuôn viên nhà thờ, những bóng điện hắt ra thứ ánh sáng yếu ớt, những ánh sáng trang trí cũ kỹ cố nhấp nháy như sắp tàn hơi, cây thông đính những dải kim tuyến không còn đủ sức lấp lánh, để gieo sự tươi mới và hy vọng của Chúa. Trước sảnh và hai bên hành lang, con chiên các họ đạo quanh vùng đang rũ áo mưa chuẩn bị vào lễ. Thấy chúng tôi vào, mọi con mắt đều đổ dồn nghi ngại rồi chuyển sang xa lánh. Không chỉ riêng hai thằng tôi, mà còn nhiều chàng trai du Noel trong hành lang nhà thờ đêm ấy, cũng chịu chung số phận Giu-da !
Rồi Dàn Thánh Ca bắt đầu với bài Kinh Hòa Bình. Những ca từ …”đem yêu thương vào nơi oán thù, đem tối tăm vào nơi lăng nhục “…Thằng bạn huých cùi chỏ vào hông tôi “ Nghe đi! Và luôn mang mấy câu này trong đầu, để luôn giữ lửa yêu thương và thứ tha ! “. Tôi định nhận xét ca từ, nhưng nó lại huých cùi chỏ vào tôi. Rồi nhìn ra sau.
Rồi Ca Đoàn kết thúc với bài Giáo Đường Im Bóng của Nguyễn thiện Tơ. “ Tiếng A-men đều âm u, hòa theo gió buồn đêm thu…..Thánh giá xa vời lắm, với chuông chiều ngân, hồn thánh thoát mưa dầm, một tối âm thầm”. Người tôi run lên.Tôi sắp bật khóc. Tôi không thể tin, tôi lại rơi vào trạng thái hư ảo kỳ lạ !
Tôi cầm tay nó siết chặt.rồi nói nhỏ: “ Đi Thôi ! . Tôi nắm tay nó kéo đi !”. Nó gắt: “ Sao vậy? “.Rồi nó cũng trùm áo mưa theo tôi”. Tôi vuốt mặt nói: “ Đủ rồi ! Chỉ nghe nhạc lễ thôi ! Tao biết, đêm nay Chúa vẫn Giáng Sinh. Không có réveillon nào cả và Chúa không thể cứu rỗi ai cả”.
Tôi bước những bước vô hồn bên nó. Tôi nhớ ghê gớm Nhỏ của tôi. Nhỏ đã dắt tôi lên nhà thờ Tuy Hòa, để nghe Ca Đoàn tập dợt chuẩn bị cho đêm Thánh Lễ Giáng Sinh năm ấy. Rồi tôi thì thầm “ Thánh giá xa vời quá !”./.
NGUYỄN LẠC ĐẠO
- Từ khóa :
- Nguyễn Lạc Đạo