LỜI THỀ
Không chạm mùi cỏ
nó mượt không ăn được
nó in người con gái
sức mạnh hữu hình sinh sôi
không nghĩ tuổi tên
tiếng con chim gì hót trên đỉnh đầu
biến lại ngân
không lưu gương
hiện ra rừng người ngụp ngụa
ăn mừng chiến thắng
mất đầu
không viếng
cho người sống hơn là người đã mất
tổng dợt một lộ trình
bên dưới
không nghe tiếng nàng
đám đàn ông bực mình
đi chết sướng hơn
tiết chế tay mình
không sờ vào
dù nó là cỏ…
BÃO DỮ
Miên vọng bằm dập vụn nát nằm đâu
bi kịch cấy lại không kịp
hoang tan sương
vùng gần tham tâm đi qua vận tốc không đo được
bàn cãi mãi ngang mặt bàn
đàn bà biến đàn ông làm quản gia
đàn ông thành đàn bà biết dịu dàng nghe lời sai khiến
trần gian đến ngày tiễn nhau
phật ẩn náu phương bắc
quỷ trốn chạy vào nam
bay khỏi mươi mét đốn từng buồng trăng
sờ được nỗi sợ hãi
rơi xuống dội lên
ghế bắt thêm ghế bện chặt
hậu duệ căn nhà cháy
mệnh lệnh lửa đưa xuống
mỗi tay búa hạ mình
nhựa tuôn cấp cấp cấp
không tiêu diệc nổi
chất liệu polime
nắng bản thể êm ã tan chảy đầu năm.
RỄ TRANH
Trôi lồng lộn lùm bụi ngời xanh
cắt từng đám một
sa đọa xót xa vong tính
loa phát ngôn mục khô
cuốc đám mây thứ nhất tôi nhặt về giọng hát
chui thật sâu vào ngàn năm
chém gió hung hăng ăn đồng loại càng ngày càng hun hãn
không thể chưng cất thành cái gì cả
vứt bỏ để tồn tại mình mất tính nhân như chúng
cuốc đám mây thứ hai cũng nhặt về như thế
cuốc…
cuốc…
cuốc…
…
như thế
như thế
tôi chết
rễ tranh vẫn sống.
VÌ SAO TA KHÔNG THÍCH LÀM ĐẤT HƠN LÀ CẤY
Tặng xưa đồng cánh tâm hồn
Có lẽ vì ta giơ cuốc không qua khỏi đầu gối
hay đất đai chết hết
xương khớp ta đã hỏng
không cần gì ngoài ngồi yên lặng
có lẽ vì ta không cần mùa thu sau
để chúng họ cành hông
chết vì trúng thực
không vì một lần no
có lẽ vì mây máu bay lượn lờ
ta sợ màu đỏ ấy
gai óc
quả chuông đất vang rền
âm thanh quái dị
có lẽ vì ta sa đọa vong trận mùa tâm hồn
bị lưỡi cuốc sai khiển
bổ vào đầu mình
nát vụn
nên ta thích màu xanh tương ứng
mang nhan sắc lịm tắc
chôn xuống trần gian.
NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG
- Từ khóa :
- NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG