QUÊN
Nhiều thứ chạy qua trước mắt
cô chủ nhỏ dắt con chó nhỏ bướng bỉnh bên vạt cỏ
kẻ li hương cầu thực nôn nao lạ
rũ mát một tâm hồn
gặp nó lúc còn rất bé
giờ chống cự không lại
vô định bí ẩn
muỗi
say đắm một con trâu
triệu năm nào có cái gì
làm một đám cỏ cho mi ăn liền.
NGỒI IM NGHE DỰ BÁO
Nơi đây
chiều nay lượng mưa hai mi li
nhan sắc cười mỉm
phai chút chẳng sao
thực ra đời đang nung đốt
ít kẻ can đảm
nhúng tay vào
nghe ngóng cho vui
bên lề
tiền vàng mả tự cháy
hồn về giữa nắng
mang đi
siêu bụi nhiệt điện rãi khắp miền nam mang về từ trung cộng
không chết già mà chết vì ung thư
bên vách nhà
tiết chế vô cảm
chờ họp
đi thăm làm việc và hợp tác
mãi bắt tay
thôi
dự báo
chiều nay lượng mưa hai mi li.
KHÔNG HỒI ĐÁP
Hạt mưa cuối cùng sót lại
êm ã bỏ rơi thanh âm
lấp mất mùa vàng xao xác
lửng lơ sợi khói cuối trời
ta nghe tiếng ngày gãy rụng
buồn đau còn đọng mắt người
ý tưởng quên mình chớp lóe
tuyệt vọng sao mãi lung lay
dưới đống hoang tàn đổ nát
tìm ai nhặt dấu chân trần
của người vẫn chưa mười tám
tóc xanh bỗng đổi tóc màu
mộng trang hoàng trưa đến
mầm xuân ngủ mãi trên môi
đời say trời luôn mau tối
tình ta có gì đáng nhớ
mãi không đồng vọng thề hồi.
ĐẾN MỘT LÚC NÀO ĐÓ
Ngươi không chạy kịp nữa
thời gian nói
lặng nghe
rồi chim bỏ đi đâu mất
lần mò vào núi thanh âm
ta ăn không nổi trái ớt
cay độc đầy tràn tim gan
vô hình đột nhiên sờ thấy
vẹn nguyên để hạt gieo trồng
suối nguồn đầu ta cũng cạn
lệ khô máu cũng lạnh tanh
chắc cần lá khô châm lửa
tự nhiên hôn phối cho mình
giờ ta chống cự cái chết
nên phải nhuộm tóc cạo râu
sao mình không thả lỏng
thì ra muốn đẹp mắt trời.
CÂY
Trong hơi thở cây gặp lại tôi năm mươi năm trước
quanh quanh mê man thẳm xa
thật gần trong hiện hữu
mơ sâu
ta không thể lê gốc rễ đi thăm anh
thuở bám mòn thân ta
hiền hòa
ném trái cho anh trên ấy
chắc chiu chút nhựa cỗi cằn
quên hương
không cần gặp gỡ nhau
nghe thấy hơi thở anh
có cơn đau ở ngực
thì phải?
TRONG LÚC RƠI
Rực rỡ sẵn sàng
hương ngọt ngào kiếp trước
sự cho
cú phóng không chướng ngại
đám ấy cán lên nhau nát bấy
tiêu diệt tư duy độc
truyền
xuống
thế hệ
mặt đất không còn bình minh
về nơi sanh ra
ai có ánh sáng
cho xin
xác hoa dính trên bàn chân
hình như hơi thở người chết.
RẤT LÂU KHÔNG ĐẾN VỚI NHAU
Dường mọi ngả đường bị lấp san bí lối
lí trí hỏi con tim mỏi mòn thinh lặng
mạch máu chẳng đập về nhau
cái đẹp xóa đi vĩnh viễn
dường mùi hương cây lá thuở ấy đã già
mãi mãi
đón nhận trong cõi sống
chôn sâu chúng ta
héo hắt không bao giờ đến bình minh.
RỖNG
Mặt mãi nghe rền vang vực lửa
giọng gió lời chuông rộng
sa mạc thời cúi xuống
giả cháy
còi cấp cứu lao lại
trả người nhà
xác chết
không ai hiểu lúc sống
vây quanh
xem hạ huyệt
bên ngoài túi
chân không.
GỌI
Thẳng đứng vực âm chiều thanh sâu ý nghĩ
xác xơ chân đá sỏi
ngực triều va đập
ném bóng núi đỉnh không nhìn thấy
miền trôi trời ấm mắt huyền không
vạn cuộc người qua đi sông một mình ngồi lại
đơn chiếc cái nhìn gọi sóng mồi côi
vòng tình xuất lá non bi kịch bướm
vườn người xa ngơ ngác lá về
nát rách bóng tán từ viền kịch tính
lửa cao dâng đâu vào trú trong mình
tiếng gọi vô hình từ mẻ lưới vô thinh
khói tẩy đồng vướng víu
nướng tiếng chim thơm phức bóng người
hạt lúa sót ngọt đau từ vụ trước
nước lên mưa xuống bám gót chân trời
cánh đồng hụp dưới chân người thành phố
no đói thật gần
nỗi nhớ thì xa
gối đầu lên áng mây qua
sọat chân ngoài cõi ta bà lắng nghe…
Nguyễn Đăng Khương
- Từ khóa :
- NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG