- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MƯA LÊN TỪ NHÁNH SÔNG

25 Tháng Ba 201812:31 SA(Xem: 25476)




IMG_3428
mưa lên từ nhánh sông - ảnh tác giả




Mưa lên từ nhánh sông

 

Đó là một ngày thần thoại

Mưa lên từ nhánh sông

Mùa đông chảy thành trăm con đường

Nơi ngõ hẻm

Tình yêu đang trùm kín chiếc khăn  

Grừ...grừ...

Chú mèo hoang lạnh 

Gửi giấc mơ trổ theo lộc biếc 

Cuộc trình diễn mùa đông 

Kéo dài đến tháng ba 

Tiếng mưa vẫn còn vương vãi

Người đàn ông bên ly rượu 

Người đàn bà đang ăn mái tóc khô

Sự biếng lười đổ đốn 

Nằm bẹp trên mái nhà 

 

Sẽ đến lúc nào đó 

Chúng ta sẽ nhỏ bé lại 

Tựa mũi kim

Để khâu lại từng con đường 

Chúng ta đã từng lạc lối 

Hãy yêu đi

Trước khi thời gian sứt mẻ

Lớp da già nhăn nheo

Đừng theo cách chúng ta định ước

 

Vẫn còn điều gì lấn cấn

Mở hé cửa ra

Đẩy mùa đông đi 

 

n.h.a.t

Sự tồn tại 

 

Phía sau khu vườn trống 

Những bóng âm mịt mù đang hồ nghi về sự tồn tại của linh hồn

Sau sự sụp nát của bức tường

Thời gian đổ ào xuống 

Lịch sử chảy tràn xuống

Con người lúi cúi lượm lặt

Những quyển sách, những hoài ức, những tiếng cười, giọt nước mắt, lòng tin, sự dè dặt, điều sợ hãi còn nghẹn trong cuốn họng run lẩy bẩy, mọi sự cam chịu

Cơm ăn, nước uống

Mọi thứ từng đi qua

Hoặc đã từng chạm vào

Những cái tên...

Tất cả từng là sự im lặng rất lâu

Bây giờ, đó là sự im lặng vĩnh viễn

 

n.h.a.t

 

Hai sợi dây 

 

Sự khác biệt hai sợi dây

Đứa trẻ ghiền bên máy tính

 Và con chó bị xích 

Khi cả hai cùng tìm cách phá vỡ đi

 

Con chó cần bàn tay gỡ những nút thắt

Nó sẽ tận hưởng làn gió tự do của khu vườn

Đứa trẻ cần sự phá vỡ bên trong

Có thể từ xa là một ngọn hải đăng

Đứa trẻ cần nhìn thấy nó

Hoặc con đường dài ngoằn ngoèo 

 

Con chó bất lực vì không bàn tay giải thoát

Đứa trẻ bất lực vì không giải thoát đôi tay của mình

 n.h.a.t

Trong đêm 

 

Có một điều giả tưởng được đặt ra

Khi con người xoá được hết dấu tích của chiếc đồng hồ 

Mọi thứ sẽ không còn so đo

Từng phút và giây, từng khắc giờ và nhịp đập

Trái tim đôi lúc sẽ loạn lên

Chúng ta sẽ quên hẳn từ “bình minh” hay “chạng vạng”

Chúng ta sẽ không còn lo lắng, cầu an, chắp nối cho từng ngày dài thêm 

Chúng ta chẳng biết tiếc nuối 

Không có điều xa cách 

Không có sự chờ đợi

Không có chỗ cho hoài niệm, cho nỗi buồn 

Đêm 

sẽ sâu hơn

Nghìn trùng 

Và chẳng ai biết được điều đó 

Chúng ta sẽ qua từng ngày 

Vắt dòng tuỳ thích như bài thơ 

Chẳng bị thời gian trói giữ 

Mọi thứ sẽ trôi...trôi...trôi qua

Êm ái và nhẹ nhàng 

Chúng ta vẫn luôn trẻ mãi 

 

Điều giả tưởng ấy đã xảy ra

Ít nhất là đêm nay

Trong đôi tai của chú mèo

Tiếng tích tắc đã tan loãng vào bóng tối 

 

n.h.a.t

 

 

Chạm vào bóng tối

 

Xin em đừng chạm vào
Lời của ánh trăng kia yếu đuối
Giấc mơ đã ngủ trên võng nhện 
Dài một thế kỷ chênh vênh

 

Xin em đừng chạm vào
Đôi tai của lão nghệ sỹ mù 
Đang nuốt trọn khúc âm dương
Từ lời sương mù đang lắng


Từ lời Hải Hạc sầu bi

Xin em đừng
Chạm vào ngõ ngách phân ly
Lời tôi khô như mái ngói

liệt từng lớp đau thương 


Xin em
Chạm vào mắt nhung
Vuốt giùm nỗi buồn tôi lần cuối
Xin em chạm vào bóng tối
Để hát


Vài lời bồng bềnh từ mái tóc khô

Xin em chạm vào bóng tối
Hát tôi nghe
Về giấc mơ của loài hoa hiên rực vàng đầy ngõ


Tôi làm sao nghe được
Tôi làm sao nuốt được
Như lão nghệ sỹ mù kia?
Tôi nghe rổn rảng

Khúc âm dương vỡ trên mái ngói
Trăng vỡ trên mái ngói


Giấc mơ hoa hiên vỡ trên mái ngói
Tôi rổn rảng
Rơi
Trên thế kỷ dài dài mắc nhện

 

n.h.a.t

 

Ăn Tóc

 

Cô gái không hề để ý gì về thời gian yên bình của mái tóc
Cho đến khi cô nhận ra
Cần phải cắt bỏ những chiếc vây cá mềm mại đang bơi trong cái chậu bằng thủy tinh
Bởi chúng quá hẹp và mắc vướng
Cô bắt đầu tập ăn tóc


Cô bắt đầu ăn từ những ngọn khô giòn quá lưng
Cô ăn mỗi ngày
Chúng có mùi vị của nắng cháy và rụm rụm của từng sợi buồn xào giòn 
Chiều chiều cô lại tựa vào chiếc ghế cũ thong thả ngồi ăn nỗi buồn từ ngọn tóc chết


Chúng có mùi vị của tế bào quy tắc đóng hộp
Chúng có mùi vị của thời gian hơi chua
Thời gian đã hết hạn dùng từ bốn mươi năm trước
Khi cô đã bắt đầu biết ăn những sợi tóc máu từ trong bào thai mà mẹ cô chưa kịp cạo đi


Cô chẳng nhớ được gì
Nhưng cô nhớ rằng cô chẳng hàm ơn chúng điều gì
Bởi chúng có mùi vị mằn mặn, tanh tanh cứ mắc vào cuốn họng
Và đau đến buồn nôn


Từng cơn buồn nôn khó chịu 
Từng ngọn tóc đã rối và mắc vướng
Vào trong thớ thịt và đôi mắt mờ dần của mẹ
Cô vẫn đang ăn


Những sợi tóc có mùi vị hạnh phúc và bạc bẽo
Ăn mãi cho đến khi tóc sẽ không còn sợi nào bạc hơn
Cô vẫn đang ăn
Cho đến khi cô biến thành đất để được ăn tóc mãi mãi

 
n.h.a.t

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Giêng 20243:42 CH(Xem: 4171)
“Thế là Tết 1999, lần đầu tiên tôi được bước vào ngôi nhà mà tôi không biết rằng sau này tôi sẽ thường xuyên tới. Mang tới một bó hoa lớn, cầm tờ ghi địa chỉ trong tay, tôi mò mẫm tìm. Khác hẳn suy nghĩ của tôi, ngôi nhà khá rộng rãi, khang trang, lại mang hơi hướng Tây hóa. Thấy tôi, mọi người ai cũng vui vẻ tiếp đón. Trùng hợp là Tết năm đó có cả em dâu cùng cháu trai bên Đức cũng về Việt Nam thăm họ hàng. Chúng tôi nói chuyện, hỏi han về cuộc sống, những vấn đề vấp phải trong xã hội, và kết thúc bằng tiết mục karaoke tại nhà để chào đón một năm mới đầy niềm vui, thành đạt hơn. Ngày hôm đó qua đi nhanh đến nỗi mà tôi gần như không còn nhớ gì đến nó.” (Phạm Ngọc Lương)
04 Tháng Giêng 20249:03 CH(Xem: 2995)
CHIA BUỒN / Nhận được tin trễ / Văn Thi Sĩ / Nhạc Sĩ Nguyễn Đình Toàn / từ trần vào ngày 28 tháng 11 năm 2023 tại Nam California / HƯỞNG THỌ 87 TUỔI
03 Tháng Giêng 202412:49 SA(Xem: 3742)
Tháng Giêng nắng vàng thơm ngát Đàn én bay về chao nghiêng Thầm thì…lời ca em hát Lý tơ hồng khúc giao duyên
03 Tháng Giêng 202412:43 SA(Xem: 3152)
Mùa dịch Cô-vít hay còn gọi là Cúm Tàu đã qua đi. Thực sự đã đi xa nhưng còn để lại nhiều hệ lụy, ảnh hưởng sâu rộng trong đời sống thường nhật. Những người gọi là cao niên như chúng tôi, thực khó tìm lại, những buổi sáng Thứ Bẩy hẹn hò gặp gỡ; lòng háo hức nôn nao trên đường đến quán cà phê thân quen, nơi góc phố Bellaire ồn ào náo nhiệt. Tưởng rằng không còn cơ duyên hội ngộ tâm tình, nhưng Trời chiều lòng người. Mới vài tháng nay, mỗi sáng Thứ Bẩy, chúng tôi lại có cơ hội, hẹn gặp nhau tại một quán cà phê khác, dù không ưng ý, để có dịp họp mặt hàn huyên tâm sự, trao đổi những câu chuyện văn chương, hoặc tâm tình thế sự trải khắp nhân gian.
25 Tháng Mười Hai 202311:01 CH(Xem: 3262)
Trong cái không gian lành lạnh của một mùa Giáng Sinh, trong tiếng chuông ngân của nhà thờ như đón chào thiên chúa giáng trần, tôi bỗng nhớ đến một nơi chốn lặng lẽ, tối tăm, nơi có lẽ chúa đang hiện hữu từng giờ từng khắc cho riêng một người. Ở nơi ấy, anh cũng đang thầm lặng đón Giáng Sinh giữa bốn bức tường xám lạnh. Phạm Chí Dũng, một nhà báo dũng cảm, một người bạn chưa từng gặp mặt ngoài đời nhưng lại vô cùng thân thiết.
25 Tháng Mười Hai 202310:41 CH(Xem: 2801)
Hàng năm vào dịp cuối năm, người Kitô hữu đón mừng sự kiện Chúa Giêsu giáng trần, mặc lấy thân xác con người để chuộc tội nhân loại, tội tổ tông đã lưu truyền từ Adam - thuỷ tổ loài người theo dân Do Thái - lúc còn ở địa đàng đã ăn phải trái cấm của Thiên Chúa do Eve dụ dỗ.
25 Tháng Mười Hai 202310:36 CH(Xem: 3495)
Em ngồi hứng / ánh sao rơi / Đêm Đông áo mông…/ khép đôi vạt mềm / Ta gieo / lời Thánh kinh đêm / Nẩy mầm xanh / vọng ước nguyền… trổ hoa /
22 Tháng Mười Hai 202310:34 CH(Xem: 3816)
đưa tay đỡ nhẹ cành hoa / thả trôi dĩ vãng nhạt nhòa mùi hương / thấy mắt em cũng vô thường / tan trong nhịp thở hoang đường của tôi /
22 Tháng Mười Hai 202312:10 CH(Xem: 3826)
Mười năm sau anh băng rừng vượt suối, Tìm Quê hương trên vết máu giữa đồng hoang: Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi, Từng con sông từng huyết lệ lan tràn…
22 Tháng Mười Hai 202311:56 SA(Xem: 4240)
Tôi sống như một kẻ không nhà, lang thang suốt dãi đất miền Trung, một bóng trắng mỏi mòn những ngọn đồi trọc, nhọc nhằn vàng những đụn cát hoang sơ, lặng lẽ giữa phố xá ồn ào. Thuở đó, Giáng Sinh vẫn rất lặng lẽ… Đêm Giáng Sinh năm ấy, tôi từ Sài Gòn trở về, xe khách hỏng máy ở rừng cao su thuộc địa phận Đồng Nai( một chuyện rất thường xảy ra). Hành khách bước xuống, những khuôn mặt mệt mỏi, những bộ quần áo nhàu nát. Đa số là những người tha hương kiếm sống, có một số sạch sẽ hơn là những con buôn, và con buôn lúc ấy đều là buôn lậu, cuộc mưu sinh đã làm cho họ trở thành những kẻ gian manh và lì lợm. Hành khách ngửa nghiêng vệ cỏ ven đường lấy những nắm cơm, bắp ngô, khoai lang, trứng luộc ra ăn một cách ngon lành, có một số rải rác vào các quán tranh.