Mưa lên từ nhánh sông
Đó là một ngày thần thoại
Mưa lên từ nhánh sông
Mùa đông chảy thành trăm con đường
Nơi ngõ hẻm
Tình yêu đang trùm kín chiếc khăn
Grừ...grừ...
Chú mèo hoang lạnh
Gửi giấc mơ trổ theo lộc biếc
Cuộc trình diễn mùa đông
Kéo dài đến tháng ba
Tiếng mưa vẫn còn vương vãi
Người đàn ông bên ly rượu
Người đàn bà đang ăn mái tóc khô
Sự biếng lười đổ đốn
Nằm bẹp trên mái nhà
Sẽ đến lúc nào đó
Chúng ta sẽ nhỏ bé lại
Tựa mũi kim
Để khâu lại từng con đường
Chúng ta đã từng lạc lối
Hãy yêu đi
Trước khi thời gian sứt mẻ
Lớp da già nhăn nheo
Đừng theo cách chúng ta định ước
Vẫn còn điều gì lấn cấn
Mở hé cửa ra
Đẩy mùa đông đi
n.h.a.t
Sự tồn tại
Phía sau khu vườn trống
Những bóng âm mịt mù đang hồ nghi về sự tồn tại của linh hồn
Sau sự sụp nát của bức tường
Thời gian đổ ào xuống
Lịch sử chảy tràn xuống
Con người lúi cúi lượm lặt
Những quyển sách, những hoài ức, những tiếng cười, giọt nước mắt, lòng tin, sự dè dặt, điều sợ hãi còn nghẹn trong cuốn họng run lẩy bẩy, mọi sự cam chịu
Cơm ăn, nước uống
Mọi thứ từng đi qua
Hoặc đã từng chạm vào
Những cái tên...
Tất cả từng là sự im lặng rất lâu
Bây giờ, đó là sự im lặng vĩnh viễn
n.h.a.t
Hai sợi dây
Sự khác biệt hai sợi dây
Đứa trẻ ghiền bên máy tính
Và con chó bị xích
Khi cả hai cùng tìm cách phá vỡ đi
Con chó cần bàn tay gỡ những nút thắt
Nó sẽ tận hưởng làn gió tự do của khu vườn
Đứa trẻ cần sự phá vỡ bên trong
Có thể từ xa là một ngọn hải đăng
Đứa trẻ cần nhìn thấy nó
Hoặc con đường dài ngoằn ngoèo
Con chó bất lực vì không bàn tay giải thoát
Đứa trẻ bất lực vì không giải thoát đôi tay của mình
n.h.a.t
Trong đêm
Có một điều giả tưởng được đặt ra
Khi con người xoá được hết dấu tích của chiếc đồng hồ
Mọi thứ sẽ không còn so đo
Từng phút và giây, từng khắc giờ và nhịp đập
Trái tim đôi lúc sẽ loạn lên
Chúng ta sẽ quên hẳn từ “bình minh” hay “chạng vạng”
Chúng ta sẽ không còn lo lắng, cầu an, chắp nối cho từng ngày dài thêm
Chúng ta chẳng biết tiếc nuối
Không có điều xa cách
Không có sự chờ đợi
Không có chỗ cho hoài niệm, cho nỗi buồn
Đêm
sẽ sâu hơn
Nghìn trùng
Và chẳng ai biết được điều đó
Chúng ta sẽ qua từng ngày
Vắt dòng tuỳ thích như bài thơ
Chẳng bị thời gian trói giữ
Mọi thứ sẽ trôi...trôi...trôi qua
Êm ái và nhẹ nhàng
Chúng ta vẫn luôn trẻ mãi
Điều giả tưởng ấy đã xảy ra
Ít nhất là đêm nay
Trong đôi tai của chú mèo
Tiếng tích tắc đã tan loãng vào bóng tối
n.h.a.t
Chạm vào bóng tối
Xin em đừng chạm vào
Lời của ánh trăng kia yếu đuối
Giấc mơ đã ngủ trên võng nhện
Dài một thế kỷ chênh vênh
Xin em đừng chạm vào
Đôi tai của lão nghệ sỹ mù
Đang nuốt trọn khúc âm dương
Từ lời sương mù đang lắng
Từ lời Hải Hạc sầu bi
Xin em đừng
Chạm vào ngõ ngách phân ly
Lời tôi khô như mái ngói
liệt từng lớp đau thương
Xin em
Chạm vào mắt nhung
Vuốt giùm nỗi buồn tôi lần cuối
Xin em chạm vào bóng tối
Để hát
Vài lời bồng bềnh từ mái tóc khô
Xin em chạm vào bóng tối
Hát tôi nghe
Về giấc mơ của loài hoa hiên rực vàng đầy ngõ
Tôi làm sao nghe được
Tôi làm sao nuốt được
Như lão nghệ sỹ mù kia?
Tôi nghe rổn rảng
Khúc âm dương vỡ trên mái ngói
Trăng vỡ trên mái ngói
Giấc mơ hoa hiên vỡ trên mái ngói
Tôi rổn rảng
Rơi
Trên thế kỷ dài dài mắc nhện
n.h.a.t
Ăn Tóc
Cô gái không hề để ý gì về thời gian yên bình của mái tóc
Cho đến khi cô nhận ra
Cần phải cắt bỏ những chiếc vây cá mềm mại đang bơi trong cái chậu bằng thủy tinh
Bởi chúng quá hẹp và mắc vướng
Cô bắt đầu tập ăn tóc
Cô bắt đầu ăn từ những ngọn khô giòn quá lưng
Cô ăn mỗi ngày
Chúng có mùi vị của nắng cháy và rụm rụm của từng sợi buồn xào giòn
Chiều chiều cô lại tựa vào chiếc ghế cũ thong thả ngồi ăn nỗi buồn từ ngọn tóc chết
Chúng có mùi vị của tế bào quy tắc đóng hộp
Chúng có mùi vị của thời gian hơi chua
Thời gian đã hết hạn dùng từ bốn mươi năm trước
Khi cô đã bắt đầu biết ăn những sợi tóc máu từ trong bào thai mà mẹ cô chưa kịp cạo đi
Cô chẳng nhớ được gì
Nhưng cô nhớ rằng cô chẳng hàm ơn chúng điều gì
Bởi chúng có mùi vị mằn mặn, tanh tanh cứ mắc vào cuốn họng
Và đau đến buồn nôn
Từng cơn buồn nôn khó chịu
Từng ngọn tóc đã rối và mắc vướng
Vào trong thớ thịt và đôi mắt mờ dần của mẹ
Cô vẫn đang ăn
Những sợi tóc có mùi vị hạnh phúc và bạc bẽo
Ăn mãi cho đến khi tóc sẽ không còn sợi nào bạc hơn
Cô vẫn đang ăn
Cho đến khi cô biến thành đất để được ăn tóc mãi mãi
n.h.a.t
- Từ khóa :
- NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ