- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

PHƯƠNG UY THÁNG CHÍN

14 Tháng Chín 20171:41 SA(Xem: 27700)
PHUONG UY FB
Phương Uy tháng chín


DI 1

Giữa đêm

thắp lên một ngọn nến

những khung tranh rỗng

tối đen.

 

giữa đêm

tôi mò mẫm tìm mình qua các kí tự

tôi mò mẫm tìm B qua các kí tự

những tổ khúc của quá khứ đã băng hoại bởi mùa thu cận kề đến

vòng xoay của những chiếc bánh xe đạp - xoay

vòng xoay của chiếc máy đĩa cũ kỹ từ thế kỉ trước - xoay

vòng xoay của những làn khói thuốc ám trong đêm vắng

và làn hơi thở nhẹ bẫng trong đêm sương này

xoay

xoay

xoay

 

bài hát được lặp lại và phát mãi miết trên điện thoại

những nhắc nhớ về B

 

giữa đêm

tôi chập chờn bay qua những linh giác tối ám

Gloomy Sunday, Longing for paradise...

những giai điệu âm u quấn riết tôi trong cùng quẩn

con hồ ly xanh về chết bên Vịnh Nước Đen

nơi màu bỉ ngạn vẫn thắm đỏ

hãy nhận lấy những u buồn này

bởi chúng ta đã đánh mất thiên đường khi tình yêu vừa thai sinh

đừng khóc

ngày đã thoái hóa bởi bóng tối

đừng để mình băng hoại bởi sự độc thoại ngàn đời.



DI 2

 

Ngáo chữ

Cơn đại lộ chữ nghĩa

hợp âm bay vun vút

khúc intro mùa thu rơi lả tả những phím buôn buốt lửa

buôn buốt im lặng ngấu nghiến

buôn buốt hơi heo may lạnh quay quắt

những quãng tám câm lặng tiếng

và người dấu bóng

 

cơn nhập tràng chữ

tựa vòng bánh xe tròn xoay

xoáy đều trong âm u của khối não tối tăm

những ám tượng xanh nhức nhối

người hát rong đã cầm tù tiếng ca trong buổi bình minh

bằng cái chết trong sương trời nhạt

 

Sốc chữ

những đại diện thay thế số

những ẩn ức không cầm biến

luôn là hàm biến thiên qua những âm vực ảo

parabol nở dài về vô cực ảm đạm

giữa đêm tối ám

rũ rượi nhớ một âm báo tin nhắn đến

trong bặt âm xanh màu máu.

 

cơn ảo tưởng vụt tan nát

em trôi về phía cực đại quên lãng

bỏ tôi lang thang đường nhị phân không gian day dứt nhớ

khúc intro mùa thu rơi lả tả những note rời câm nín

hoang vu chữ.



LY 3

Những ngày buồn nhất

Tôi để suy nghĩ của tôi quay về trong lũng sâu của thời ấu thơ

nơi những chiếc lá đã rách khi trượt ngang kì phân hủy cuối

mùi thơm của nước mưa trong veo trên tán rễ cây long não

nhập nhằng giữa những nhớ nhớ quên quên

ở phía cuối cùng nhất cũng là màu trắng

của những dọc ngang ánh trắng sót mùa mía trổ cờ

người bạn họ Trịnh nói với tôi về cơn gió lộng lẫy mùa cũ

nơi mọi thứ không hề lớn lên

và bạn nói :

đừng tuyệt vọng

 

Những ngày buồn nhất

lần theo cơn sốt trên mái tóc

chiếc mặt nạ đã vỡ tan những hình hài tưởng tượng

tiếng huýt sáo vọng từ radio những hợp âm cũ nát sau cùng

tháng 8 đã qua nhanh như những cơn gió biến âm qua những đọt cây

người bạn nói với tôi:

đừng khóc.

mùa mưa rồi cũng sẽ qua.

 

những ngày buồn nhất

sự im lặng bào mòn từng đốt ngón tay

đếm thời gian sa lầy trong bóng tối

khi những viên nén đã không còn mang đến những giấc ngủ

em đến bằng những im lặng của chiếc bóng

bay qua những chập chờn

trên hành lang hẹp đầy bụi

những xác gió cười tê dại

an ủi cho những ngón tay nuốt trắng tìm kiếm đam mê

bình an là không thật

đam mê cũng không thật

kiệt cùng cho những ý nghĩa cuộc sống này

là tồn tại

sống

hít thở

sướng điên

hay trào máu

vẫn cứ phải tồn tại

bởi đó là ý nghĩa của sự sinh tồn?

 

Phương Uy

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Tám 20151:33 SA(Xem: 35120)
Mang tiếng lấy chồng có cái mát Việt Kiều gia thế, sang đến nơi mới vở lẽ gả ta chỉ giàu mỗi mớ chữ vô dụng, uổng công thị mưu toan tính toán lấy chồng đi Mỹ. Bỏ làng bỏ xóm theo gả sang đây sinh con đẻ cái, thị làm việc đầu tắt mặt tối. Làm quần quật bao nhiêu cũng không đủ ăn thua với thiên hạ.
12 Tháng Tám 20153:54 SA(Xem: 30480)
Dù ai có nghệ sĩ tính tận mây xanh, vốn coi tiền chả ra gì, chắc cũng có lúc phải lúng túng im lặng, khi vắng nó. Ít tiền mà để anh bạn mới quen bao cho bữa nhậu lớn hai người, để nợ mãi một bữa nhậu, thì chắc chừng nào bao lại được thì mới dám bè bạn tiếp với người ta. Ít tiền sao dám rủ rê ai, không rủ không đến với ai thì có ai chơi với mình.
12 Tháng Tám 20153:45 SA(Xem: 31043)
Khung cửa sổ. Những con người đang di chuyển ở phía dưới con đường. Tạp âm trộn lẫn vào nhau: tiếng người và tiếng còi xe rú rít. Nga tìm kiếm một chút trong trẻo xung quanh, nhưng cái váng vất kia chỉ làm bẹp dí quả tim xuống phía dưới lồng ngực.
12 Tháng Tám 20153:27 SA(Xem: 32687)
Thời đó, và có thể còn đậm nét ở thế hệ của tôi (1940), văn nghệ, văn chương theo định nghĩa của Xuân Diệu là “run với gió, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”. Mây gió trăng, sao, bầu trời xanh biền biệt vẫn là những đề tài muôn thưở của văn hoá, văn học. Thiên nhiên vẫn mãi là cái nền để thị hiện sự hiện hữu và tâm cảm của con người. Cái vở tuồng đời sống cần có mộït sân khấu để người ta yêu nhau, ghét nhau, ham muốn, thù hận, chiến tranh. Mặt trời lên, mang hơi ấm và sự bao bọc yên bình, đêm về với niềm đe doạ nhưng cũng đầy quyến rũ của một vũ trụ thăm thẳm “thiên la địa võng” vây bủa chung quanh.
06 Tháng Tám 20152:42 SA(Xem: 31577)
những mảnh vỡ quá khứ một hôm cắt đứt niềm tin cái thói hèn trở chứng trong một ngày bi quan
06 Tháng Tám 20152:28 SA(Xem: 15921)
Lễ Đầu Hàng Của Ông Cháu Mạc Đăng Dung (30/11/1540-29/4/1541) tiếp cận một thời khoảng dày phủ sương mù của những cuộc tâm lý chiến giữa Trung Hoa và Việt Nam, kéo dài từ thời thượng và trung cổ, tới hiện tại, cũng như các phe phái đối nghịch nhau tại mỗi nước.
04 Tháng Tám 20151:25 SA(Xem: 32005)
“ Tôi nhìn người đàn bà qua lớp gương mờ - tái nhợt như một cái xác chết di động. Gương mặt người đàn bà còn tinh tươm những trăn trở, héo úa. Cơn hoảng loạn còn in sâu vào đồng tử, nó trao tráo như mắt của một con cá đang mắc vào chiếc lao móc.”
04 Tháng Tám 20151:15 SA(Xem: 33995)
Em khóc trên ngực anh bằng đôi mắt của ngàn năm về trước nơi chúng mình gặp nhau miệng vực thấy cánh sao rụng xuống lưng chừng
02 Tháng Tám 201511:48 CH(Xem: 31063)
Cô chờ cho thời gian trôi dần tới nửa đêm, trong căn phòng không bật đèn bóng tối như đang trùm lấy tất cả; nằm trên tấm nệm mỏng, cô nhìn lên trần nhà. Một con thằn lằn đang ẩn mình trong bóng tối thỉnh thoảng lại chắc lưỡi khe khẽ. Đêm tưởng chừng như tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa trong mình vô vàn âm thanh.
02 Tháng Tám 20152:00 SA(Xem: 32560)
Nguyễn Đình Toàn có bút hiệu ban đầu là Tô Hà Vân nhưng thành danh với tên thật và cũng là bút hiệu chính thức sau này; sinh ngày 6 tháng 9 năm 1936 tại huyện Gia Lâm, bên bờ sông Hồng, ngoại thành Hà Nội. Di cư vào Nam 1954, Nguyễn Đình Toàn bắt đầu viết văn làm thơ, viết kịch, viết nhạc, cộng tác với các tạp chí Văn, Văn Học