- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ KHALY CHÀM

07 Tháng Hai 20172:44 SA(Xem: 25295)

 

Vassilis_Tangoulis
Photo - Vassilis Tangoulis



khaly chàm

không ẩn dụ điều gì

 

đốm lửa loé sáng

sợi khói được ý thức

sẽ là một hội chứng

cùng kỹ năng ứng dụng sản sinh nỗi tuyệt vọng

thời gian thinh lặng bao điều bí mật

sự vỡ máu từ mầm trí tưởng

những cú pháp mở mắt trong ngọn đèn đã tắt

con chữ hoài nghi về thiên đường

ngã sấp vào vòng xoáy đêm đen

hiện tại cái bóng tôi đang lẩn trốn nơi đâu

dễ chừng đã hơn bốn mươi năm

 

kẻ khóc người cười

những gương mặt hờ hững lướt đi như gió

ngợi ca hay nguyền rủa

khi tôi đang mang thai câu thơ của bầu trời xanh

từng ngày được xác tín là tàn tro bí ẩn

 

vết thương di trú từ ký ức trở về

nhìn tương lai biến hoạ trong lời nói của quỷ

linh hồn tôi cùng với lịch sử

bay chấp chới giữa rờn rợn u minh

chỉ còn lại những hình nhân rỗng trắng

đang bị mặt trời thắt cổ

 

 

buổi sáng & khái niệm

 

những phiên bản của nỗi sợ hãi

luôn được uốn cong thành dấu hỏi

đầu ngâm vào nước màu đen kịt

chổng ngược chân lên bầu trời hình tròn

những cặp tròng kính đã bị mờ đục

không thể đổ lỗi

nguyên nhân sự bốc hơi từ ly cà-phê đểu

hay hình như - có thể - hoặc là

 

bản tin buổi sáng trong ngày

ấm ớ nhà nước ngọng nghịu

viển vông chuyện biển đông

trí trá chuyện tham nhũng

cùng nhau hô hào

du lịch ra quần thể đảo để ói mửa

như thế thể hiện lòng yêu nước

rất nhiều chuyện chỉ để nói suông

có tin hay không thì tuỳ

 

buổi sớm mai

quán cóc góc phố

còn vương chút âm hồn

nhìn đời qua hai mảnh ve chai

không nghe được tiếng chim hót

trên bầu trời

vọng âm rên rỉ của chiếc quan tài bay

nhưng chẳng có ma nào buồn ngước mặt

 

 

nhận thức trong sự tưởng tượng

 

mặt trời động kinh ngáp hơi thở lửa

đồng bóng đỏ mặt diễn tuồng

kịch bản bi hài dài hơi thiên niên kỷ

bất chợt vực thẳm đã được khép lại

biển cuồng nộ cũng phải lặng im

con người bắt đầu bàn tán về số phận

 

chúng ta thất lạc nhau trong ánh sáng

có thể từ hàng ngàn năm

làm sao biết được bao nhiêu kiếp tái sinh

cứ nghĩ là đã bị bịt mắt

và được dẫn độ ra khỏi vùng u mê

những thanh âm trần thế bị đứt lìa

ta và em không biết nói

miệng ngậm câm giữa rừng xảo ngữ

 

hộp sọ loài linh trưởng trong lồng kính

nhìn xuyên qua những linh hồn rỗng ruột

mê dại những bàn tay vuốt nhọn ý tưởng

bóng đêm đang mang thai ngọn đèn

soi sáng mặt nạ người đồng hiện cùng giấc mơ điên loạn

 

biến thức của hiện tại

 

mùa màng có thể tĩnh lặng

không ngừng huỷ hoại trong cơn mê của đất

tiếng nấc của loài chim từ vòm cây rụng xuống

khởi sinh thứ ánh sáng trầm đục

tan nhanh vào đức tin không màu

nên đời sống luôn hoá điên rồ

 

dòng sông hoán dụ những đám mây

hàng tỉ hạt nước li ti chờ mở mắt

tôi ngồi câu chiếc bóng của mình

ký ức trôi dạt như một lời nguyền

 

em nói là muốn tranh luận với tôi

về sóng âm thanh trong từng mạch máu

đang bị thời gian gặm nhấm

và những thực thể cụt đuôi loé sáng rồi vụt tắt

tôi cảm nghiệm những giấc mơ luôn rỗng trắng

dường như mùi tái sinh đã bay về

đậu bên khung cửa mùa hè

diễn thuyết một lập trình trên vòng cung tuẫn nạn

 

hôm nay chúng ta là con bù nhìn

giấu mặt vào nỗi cô đơn

mong chờ được chết theo biểu đồ quá khứ

 

nhận thức muộn màng

 

ta chạm tay vào nơi thiêng liêng của đá

để cảm nhận hơi thở đang cháy từ lửa xanh

những hạt bụi không bao giờ ngơi nghỉ theo vòng xoay định nghĩa chu kì

một hành tinh nhung nhúc động vật khách thể

nhiều tham vọng tiếp nối nhau trở thành một sâu chuỗi

những bí ẩn vụn vặt nhảy múa trong kẽ răng loài người bản năng như loài thú dữ

khước từ hay khẳng định khi phải sống chấp nhận đau khổ và lạc thú…

có đúng thời gian cũng chỉ là một hình ảnh vĩnh cửu?

từ thượng nguồn dòng sông đang mơ hiện những đám mây xám lạnh

ta đang mơ thấy mình trống rỗng không phải một thực thể kết tụ bỡi hàng triệu tế bào

có thể em đang mơ là một trái cấm ngọt ngào giữa tri thức khờ khạo nơi ta

làm sao thoát khỏi ngôn từ dung tục đã trở thành nhạc điệu ru đời

ai cao giọng tuyên bố cấm kỵ môi hôn mơn trớn vào chân những tượng đài

tình yêu thương đang thể hiện từ hình tượng của đá

nếu có chăng là sự nhận thức muộn màng [?]

 

khái niệm đêm #1

 

khép lại ngày

chớp cửa nghiến răng

còn sót lại đóm sáng cuối cùng

vụt tắt

 

những dây leo

từng đêm vươn lên

tìm hơi thở trên rào kẽm gai gỉ sét

giấc mơ đang trổ hoa gần hơn với cái chết

 

trong sự trỗi dậy

loài bướm đêm quên đi quá khứ

những giọt sương luôn nguỵ trang

không thể hiểu được tiếng chuông ngân

khi lời thánh ca khoác áo choàng đen

đi xuyên qua bức tường

thuỷ tinh va chạm

âm thanh chảy tràn thảm sát bóng đêm

côn trùng chậm chạp

bò trên khuôn mặt bản tin dự báo thời tiết

 

tôi nhìn chiếc bóng của mình

trôi bập bềnh về vùng mặt trời tử nạn

 

 

khaly chàm

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Mười 202310:38 CH(Xem: 4742)
Hàng ngày trên con đường kiếm sống, thỉnh thoảng ta vẫn nghe trên cây khế trước nhà tiếng kêu của một loài quạ “ăn khế trả vàng, may túi ba gang mà đựng”. Dân ta ai cũng may sẵn những chiếc túi ba gang. Thời mở cửa, ai cũng hăm hở, ai cũng tưởng mình đã hốt đầy vàng trong cái kho của trời đất. Có biết đâu rằng vàng đã cho đi cả, chỉ còn lại sỏi và đá trong chiếc túi ba gang của mình. / Ta cho đi hết, cho hết cả … từ tài nguyên, của cải cho đến những giá trị cốt lõi. Và thế là đất không còn lành, chim không muốn đậu. Bầy chim túa đi thiên di mang theo tất cả, cả tuổi trẻ, tình yêu, nhiệt huyết,… rời bỏ đất nước mình!
24 Tháng Mười 20235:59 CH(Xem: 4711)
Em có buồn khi phải chia tay / Làm sao quên được phút giây này / Ngày mai tôi chết ai còn nhớ / Mộng đã không thành mây vẫn bay
24 Tháng Mười 20233:58 CH(Xem: 3875)
Người ta thường ví Mèo như một người phụ nữ, bởi Mèo có vẻ nhẹ nhàng nhỏ nhẻ từ cách ăn, cách ngủ cả đến lúc Mèo gần gũi, nũng nịu bên chủ để được che chở vuốt ve. Tôi không thích Mèo và không bao giờ có ý nghĩ là mình sẽ nuôi Mèo. Tôi cho rằng cái cách dịu dàng của Mèo như một sự dối trá ẩn sau cái ác. Bởi lẽ lúc nhỏ, tôi đã từng chứng kiến và xót đau khi cái lũ mèo nhà hàng xóm xé tan xác ăn thịt mấy con chim bồ câu nhà mình nuôi. Nửa đêm khuya khắc tôi hay bị thức giấc vì tiếng kêu, tiếng chạy đuổi nhau trên mái tôn nhà ông Lý sát cạnh nhà mình, nghe bắt rợn người. Và có lẽ vì Mèo nó có cái vẻ yểu điệu, dịu dàng tương phản với cái vẻ thô thô, cứng ngắt của tôi nên tôi ghét nó...
24 Tháng Mười 20233:51 CH(Xem: 4478)
sáng mùa đông ta đi tản bộ / cỏ cây còn đẫm lạnh hơi sương / ta đi mà vẫn chưa về đến / đất cũ quê nhà chốn cố hương
24 Tháng Mười 20233:22 CH(Xem: 3593)
Mọi thông tin luôn nhanh chóng hiển thị trước mán hình vi tính . Chuỗi sự kiện của cuộc sống quanh tôi và tôi cảm nhận nó bằng tâm hồn mình./ Mỗi buổi sáng, khi thức thức dậy, bước xuống giường, vén mùng là tôi đã start máy, rê chuột là cả thế giới hiển thị trước mặt . Cây trong vườn vẫn xanh như độ nào, cành nhãn nở chùm bông trắng đầu mùa in bên khung cửa sổ như một bức tranh. Ngày nắng cũng như mưa, nó luôn hiển thị. Một thế giới hiện thực đầy hư ảo! / Tôi thích mơ mộng, trong tôi luôn hình dung những sự kiện rồi huyễn tưởng và sống với niềm hạnh phúc chứa chan trong cõi mộng đó.
24 Tháng Mười 20232:52 CH(Xem: 4705)
bởi mùa thu chỉ là hoàng hôn bên cửa / bên ngoài sân ga / mà tôi bỏ quên dấu tay chưa che lại / của giọt sương mai trên mái tóc buông dài / cho thêm dỗi hờn lên ngực / đã ngủ say khi cơn mưa vừa thức / lắng nghe âm thanh của ký ức mịt mù / khi rừng vừa bị đốn sạch / chôn trọn mối tư tình vào hoang phế mùa thu
16 Tháng Mười 20236:02 CH(Xem: 4212)
Sau mấy stt. của hắn trên MXH về chuyện vu cáo tồi tệ của vài vị “chức sắc” ở Hội Kiều học (Hội khoa học nghiên cứu Nguyễn Du & Truyện Kiều), cô con gái hắn - sinh viên năm thứ hai ĐH KHXH&NV vừa về tới nhà đã xộc tới bàn làm việc của hắn, với gương mặt đỏ bừng mà ngày thường vẫn lạnh như bà hoàng Băng giá, nó tức tối chất vấn, như hành hạ ông bố đã thất bại đủ thứ và đang khốn khổ đủ điều
16 Tháng Mười 20235:52 CH(Xem: 4144)
Tôi có duyên với chợ nên đi về cuối đường đời thì dấu ấn sâu đậm nhất trong tôi là cái chợ, nhớ nhất là cái thời còn buôn bán ở chợ nên đến bây giờ cả trong giấc ngủ tôi vẫn thường mơ thấy chợ, nơi ấy là nhà là kỷ niệm ăn sâu nhất không quên được.
16 Tháng Mười 20235:20 CH(Xem: 4517)
Nắng lạc lõng nắng tàn trên hè phố / Chiều bơ vơ chiều té xuống sông / Tôi im lặng tôi ngồi nghe sóng vỗ / Đời vô thường nên có cũng như không
16 Tháng Mười 20235:01 CH(Xem: 4715)
phương đông có quê hương là mặt trời / phương tây có thành phố đầy cổ tích / gửi về nàng chìm đắm / thanh thản những đóa hoa mộc lan / thì thầm điều to nhỏ / trong khu vườn hoang dã / ngơ ngác như mây mưa…