- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ PHƯƠNG UY TỪ BIỆT ÂM ĐẾN DỤ NGÔN

03 Tháng Giêng 201610:45 CH(Xem: 26604)

PhuongUy 2015 BW
Phương Uy -2015


 

biệt âm nỗi nhớ 2

sẽ đóng cửa - một ngày thôi đóng cửa

mang hoang vu về lận dưới chân thềm

sẽ đặt xuống cạnh thân mình nỗi nhớ

rồi âm thầm- tạc những - khắc- không – em

 

sẽ ép lại dưới mộ bia ngày cũ

rằng tin xa không hồi báo âm gần

chỉ xin nắng một nụ cười trở lại

em không còn, sao nỗi nhớ chung thân?

 

đêm đắm đuối vớt phù du đắm đuối

nghe đài sen rũ nát giữa lòng ao

trên nhánh liễu giọt cam lồ có đọng

hay sương thu sót lại giữa hư hao?

 

bóng 6


chỉ là khi muốn lặng im

trên đồi đầy gió

cơn đau vỡ xước bóng mình

loang tràn mặt cỏ

đêm giấu hình nhân mặt nạ

nỗi đau giấu trong lặng im

cô đơn trên bệ cửa

đốt cháy tàn tro chính mình

khi cơn đau kèn cựa

chỉ còn cái bóng sẻ chia

một ngày bên vách trắng

tỵ hiềm ở phía bên kia

 

rời rạc 10


này đêm ơi

tôi gọi mình rã giọng sương mù

nghe thời gian khát tràn giọt khóc

gió lay đọt giếng mù u

trên đôi tay chưa từng ngà ngọc

chỉ còn chát đắng sương mù

 

này đêm ơi

tôi nhớ mình lòng sâu hầm mộ

 ban công hoa hồng thuốc đắng

khoác trời mây lạnh buốt đêm thu

khoác trời mây lạnh buốt đêm đông

lạnh buốt lòng sâu hầm mộ

 

này đêm ơi

tôi khát mình đêm tràn nguyệt thực

nao nao trăng máu vỗ về

âm u khúc mù diễm tuyệt

bên thềm sương nhập lam khê

tròng mắt đỏ dọc đêm nguyệt thực

 

Này đêm ơi

khi chữ nghĩa đã sức cùng lực kiệt

lối cỏ tranh theo dấu máu hoen về

lối cỏ tranh đêm ngày xưa mưa ướt

tôi gọi mình trong ám chướng hôn mê

 

khi đã vãn

đêm ngày xưa cũng khóc

máu đã hoen

 trên dấu ước thề bồi

đêm nhập mộng

đêm xưa

 tràn vị đắng

tôi gọi mình

từ rời

rạc

đêm ơi

 

dụ ngôn 2


úp mặt bàn tay héo

bờ đêm ánh sáng gầy

cố gắng giải mã một ám tượng đỏ

vàng khói thuốc đầu ngón tay

 

con sóng ngủ mê

thế kỉ chạy loạn những hư hao

chân lạc bờ tưởng tượng

đoá hồng mân côi tháng Mười

vừa tắt

Người không là vua của binh đao

 

cầu cho kẻ sống và kẻ chết

là từ vực sâu

lời trầm thống

câu kinh đổ bóng lên mầu

 

tiếng gió tràn qua đồi cao

" nay là chúng tôi"

dụ ngôn về ngày sau cuối

còn lưu dấu trên môi

 

Phương Uy

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Mười 202310:38 CH(Xem: 4722)
Hàng ngày trên con đường kiếm sống, thỉnh thoảng ta vẫn nghe trên cây khế trước nhà tiếng kêu của một loài quạ “ăn khế trả vàng, may túi ba gang mà đựng”. Dân ta ai cũng may sẵn những chiếc túi ba gang. Thời mở cửa, ai cũng hăm hở, ai cũng tưởng mình đã hốt đầy vàng trong cái kho của trời đất. Có biết đâu rằng vàng đã cho đi cả, chỉ còn lại sỏi và đá trong chiếc túi ba gang của mình. / Ta cho đi hết, cho hết cả … từ tài nguyên, của cải cho đến những giá trị cốt lõi. Và thế là đất không còn lành, chim không muốn đậu. Bầy chim túa đi thiên di mang theo tất cả, cả tuổi trẻ, tình yêu, nhiệt huyết,… rời bỏ đất nước mình!
24 Tháng Mười 20235:59 CH(Xem: 4679)
Em có buồn khi phải chia tay / Làm sao quên được phút giây này / Ngày mai tôi chết ai còn nhớ / Mộng đã không thành mây vẫn bay
24 Tháng Mười 20233:58 CH(Xem: 3850)
Người ta thường ví Mèo như một người phụ nữ, bởi Mèo có vẻ nhẹ nhàng nhỏ nhẻ từ cách ăn, cách ngủ cả đến lúc Mèo gần gũi, nũng nịu bên chủ để được che chở vuốt ve. Tôi không thích Mèo và không bao giờ có ý nghĩ là mình sẽ nuôi Mèo. Tôi cho rằng cái cách dịu dàng của Mèo như một sự dối trá ẩn sau cái ác. Bởi lẽ lúc nhỏ, tôi đã từng chứng kiến và xót đau khi cái lũ mèo nhà hàng xóm xé tan xác ăn thịt mấy con chim bồ câu nhà mình nuôi. Nửa đêm khuya khắc tôi hay bị thức giấc vì tiếng kêu, tiếng chạy đuổi nhau trên mái tôn nhà ông Lý sát cạnh nhà mình, nghe bắt rợn người. Và có lẽ vì Mèo nó có cái vẻ yểu điệu, dịu dàng tương phản với cái vẻ thô thô, cứng ngắt của tôi nên tôi ghét nó...
24 Tháng Mười 20233:51 CH(Xem: 4443)
sáng mùa đông ta đi tản bộ / cỏ cây còn đẫm lạnh hơi sương / ta đi mà vẫn chưa về đến / đất cũ quê nhà chốn cố hương
24 Tháng Mười 20233:22 CH(Xem: 3566)
Mọi thông tin luôn nhanh chóng hiển thị trước mán hình vi tính . Chuỗi sự kiện của cuộc sống quanh tôi và tôi cảm nhận nó bằng tâm hồn mình./ Mỗi buổi sáng, khi thức thức dậy, bước xuống giường, vén mùng là tôi đã start máy, rê chuột là cả thế giới hiển thị trước mặt . Cây trong vườn vẫn xanh như độ nào, cành nhãn nở chùm bông trắng đầu mùa in bên khung cửa sổ như một bức tranh. Ngày nắng cũng như mưa, nó luôn hiển thị. Một thế giới hiện thực đầy hư ảo! / Tôi thích mơ mộng, trong tôi luôn hình dung những sự kiện rồi huyễn tưởng và sống với niềm hạnh phúc chứa chan trong cõi mộng đó.
24 Tháng Mười 20232:52 CH(Xem: 4664)
bởi mùa thu chỉ là hoàng hôn bên cửa / bên ngoài sân ga / mà tôi bỏ quên dấu tay chưa che lại / của giọt sương mai trên mái tóc buông dài / cho thêm dỗi hờn lên ngực / đã ngủ say khi cơn mưa vừa thức / lắng nghe âm thanh của ký ức mịt mù / khi rừng vừa bị đốn sạch / chôn trọn mối tư tình vào hoang phế mùa thu
16 Tháng Mười 20236:02 CH(Xem: 4172)
Sau mấy stt. của hắn trên MXH về chuyện vu cáo tồi tệ của vài vị “chức sắc” ở Hội Kiều học (Hội khoa học nghiên cứu Nguyễn Du & Truyện Kiều), cô con gái hắn - sinh viên năm thứ hai ĐH KHXH&NV vừa về tới nhà đã xộc tới bàn làm việc của hắn, với gương mặt đỏ bừng mà ngày thường vẫn lạnh như bà hoàng Băng giá, nó tức tối chất vấn, như hành hạ ông bố đã thất bại đủ thứ và đang khốn khổ đủ điều
16 Tháng Mười 20235:52 CH(Xem: 4120)
Tôi có duyên với chợ nên đi về cuối đường đời thì dấu ấn sâu đậm nhất trong tôi là cái chợ, nhớ nhất là cái thời còn buôn bán ở chợ nên đến bây giờ cả trong giấc ngủ tôi vẫn thường mơ thấy chợ, nơi ấy là nhà là kỷ niệm ăn sâu nhất không quên được.
16 Tháng Mười 20235:20 CH(Xem: 4485)
Nắng lạc lõng nắng tàn trên hè phố / Chiều bơ vơ chiều té xuống sông / Tôi im lặng tôi ngồi nghe sóng vỗ / Đời vô thường nên có cũng như không
16 Tháng Mười 20235:01 CH(Xem: 4681)
phương đông có quê hương là mặt trời / phương tây có thành phố đầy cổ tích / gửi về nàng chìm đắm / thanh thản những đóa hoa mộc lan / thì thầm điều to nhỏ / trong khu vườn hoang dã / ngơ ngác như mây mưa…