Mưa - ảnh Internet
KHI MÙA MƯA XA
Em đã ra đi trong một sáng chủ nhật trời mưa
vĩ cầm lanh canh giấc ngủ
thậm chí một tiếng giã từ anh còn chưa thổ lộ
mùa mưa lấm lem
chiều nghi ngút nhớ
tiếng chuông gục xuống thềm
nghe thánh giá hắt hiu
chiều không xanh
trên gió.
Anh đã đi qua những tháng ngày mỏi mệt
cầm mảnh thời gian nhoẹt nhòe tiền kiếp
mưa biệt mù từ lúc em xa
không còn tiếng dương cầm
không còn mưa
không em
nỗi lặng im xanh
mang diện mạo của âm vọng ngày xưa cũ
buốt một ẩn hình.
Chúng ta lặng lẽ đếm từng ngày
lạnh từng khoảng trống
đếm những ngày mưa qua
những hồi âm rời rụng
kể từ ngày chủ nhật ấy
ngày sũng ướt cuối mùa
trên nếp rêu xanh
không biết những cuộc tình đã vượt quá nhau chưa?
PHƯƠNG UY
BÊN KIA BỀ BỘN
Đi về phí bên kia ô cửa
nghe rêu bám trên ngón tay
những con chữ mùa đông nhàn rỗi
những con chữ đông đá chết cứng
buồn một nỗi bâng quơ
Đi về phía tiếng nói
những âm sắc bạc tóc
giới hạn trong bốn bức tường
mộng du chuếnh choáng
vỗ vào bờ môi câm
Đi về phía vùng cỏ úa
cơn lốc của sự bốc hơi những rêu rong
bàn tay mưa tím bầm
mùa mưa không có gió
Đi về phía ngày hôm qua
nỗi bộn bề còn nguyên trước mặt
những con chữ bổi hổi thầm thì
thút thít khóc cho ngày em đi
Đi về phía thinh lặng không bóng người
bỏ - quên - em và trái - tim - trong - ngực
bài tụng ca cho thời gian
ghỉ sắt hoen mùa thiên thu khóc
chờ những con chữ thất lạc
ùa về ủ ấm cho nhau.
PHƯƠNG UY
ĐI QUA
Đi qua nơi ta rong chơi
giờ đây chỉ có một người
quẩn quanh với bài thơ cũ
một mình chỉ một mình thôi
Đi qua những mùa mỏi mệt
nặng câm đá tảng đầu nguồn
qua rằm trăng tròn hay khuyết
em về lẻ một vòng ôm
Đi qua những lau lách cũ
thất lạc một kí ức già
đời sống tựa như sợi xích
vòng quanh thân xác xương da
Đi qua tình yêu mong manh
đưa tay chạm khuôn mặt mình
bình yên có còn là thật
sao đêm dài cứ ngút xanh?
PHƯƠNG UY