- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Phương Uy Và Khúc Tháng Tám

03 Tháng Tám 201412:00 SA(Xem: 35958)

mua_2-_internet-content
 Mưa - ảnh Internet


KHI MÙA MƯA XA

 

Em đã ra đi trong một sáng chủ nhật trời mưa

vĩ cầm lanh canh giấc ngủ

thậm chí một tiếng giã từ anh còn chưa thổ lộ

mùa mưa lấm lem

chiều nghi ngút nhớ

tiếng chuông gục xuống thềm

nghe thánh giá hắt hiu

chiều không xanh trên gió.

Anh đã đi qua những tháng ngày mỏi mệt

cầm mảnh thời gian nhoẹt nhòe tiền kiếp

mưa biệt mù từ lúc em xa

không còn tiếng dương cầm

không còn mưa

không em

nỗi lặng im xanh

mang diện mạo của âm vọng ngày xưa cũ

buốt một ẩn hình.

Chúng ta lặng lẽ đếm từng ngày

lạnh từng khoảng trống

đếm những ngày mưa qua

những hồi âm rời rụng

kể từ ngày chủ nhật ấy

ngày sũng ướt cuối mùa

trên nếp rêu xanh

không biết những cuộc tình đã vượt quá nhau chưa?

 

PHƯƠNG UY

 

 

BÊN KIA BỀ BỘN



Đi về phí bên kia ô cửa

nghe rêu bám trên ngón tay

những con chữ mùa đông nhàn rỗi

những con chữ đông đá chết cứng

buồn một nỗi bâng quơ



Đi về phía tiếng nói

những âm sắc bạc tóc

giới hạn trong bốn bức tường

mộng du chuếnh choáng

vỗ vào bờ môi câm



Đi về phía vùng cỏ úa

cơn lốc của sự bốc hơi những rêu rong

bàn tay mưa tím bầm

mùa mưa không có gió


Đi về phía ngày hôm qua

nỗi bộn bề còn nguyên trước mặt

những con chữ bổi hổi thầm thì

thút thít khóc cho ngày em đi


Đi về phía thinh lặng không bóng người

bỏ - quên - em và trái - tim - trong - ngực

bài tụng ca cho thời gian

ghỉ sắt hoen mùa thiên thu khóc

chờ những con chữ thất lạc

ùa về ủ ấm cho nhau.

 

PHƯƠNG UY


ĐI QUA

 

Đi qua nơi ta rong chơi

giờ đây chỉ có một người

quẩn quanh với bài thơ cũ

một mình chỉ một mình thôi

 

Đi qua những mùa mỏi mệt

nặng câm đá tảng đầu nguồn

qua rằm trăng tròn hay khuyết

em về lẻ một vòng ôm

Đi qua những lau lách cũ

thất lạc một kí ức già

đời sống tựa như sợi xích

vòng quanh thân xác xương da

 

Đi qua tình yêu mong manh

đưa tay chạm khuôn mặt mình

bình yên có còn là thật

sao đêm dài cứ ngút xanh?

PHƯƠNG UY

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 84121)
B ắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương. Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung (hiểu ở nghĩa viết mạnh). Hồ Đình Nghiêm
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 117015)
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng. Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình. Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật tự.
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 107407)
H ọ đã lặn ở một chiều sâu nhất mà họ có thể làm được. Họ không nói gì được với nhau. Người cha bao giờ cũng bám sát cạnh con, cái khoảng cách giữa hai người trước sau chỉ dài bằng đúng một chiều dài của người cha. Ông vừa lặn vừa nghĩ, một là cả hai cha con cùng thoát, hai là một mình nó thoát. Nhất định không phải chỉ một mình ta. Nó còn trẻ, nó cần sống hơn mình.
21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 107934)
d ấu vết bàn chân trên lối đi không màu nhiều nỗi buồn trong anh đã nhập viện không có chỗ nằm sao nỗi buồn không chết ngay trên đường nhập viện mà đòi theo cái chết khốn nạn đời anh
21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 111990)
B iển tràn vào thành phố dải Phù Tang mặn chát lệ mùa khô ... Họ đã chết nhưng những nhành hoa Anh Đào vẫn thăng hoa nỗi khốn khó trước ngọn Phú Sĩ
20 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 99687)
T ôi trở về ngôi nhà của gia đình sau hơn hai mươi năm xa cách. Ngôi nhà chừng như không thay đổi mấy ở mặt tiền. Vẫn ba gian tường quét vôi trắng, điểm một vài khung cửa khép hờ, một chái bếp ở hiên sau và mảnh sân con vuông vức nơi lối ra vào. Dấu tích của thời gian chỉ ẩn hiện lờ mờ từng đốm ố trên vách tường cũ, đã ngả màu cháo lòng và loang lổ đây đó như những vệt mụt nhọt thâm sâu...
19 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 89949)
. . Với tôi, thơ không rao truyền một ngôn ngữ nào to tát: thơ chỉ là tâm sự, là “một chút riêng tư”trao gởi người thân, bạn bè, những kẻ đồng hành biết, và sẽ quen.” . . .
17 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 72082)
C húng tôi tiếp đón những người khách đầu tiên của chương trình 500 lịch sử phỏng vấn, với niềm hân hoan xen lẫn xúc động. Tưởng rằng sẽ rất bỡ ngỡ và khó khăn khi phỏng vấn một người lạ về những gì rất riêng tư, thế nhưng mọi việc đã trôi qua thật êm đềm, nỗi thương đau cũng như niềm hạnh phúc của từng người đã được chia sớt trong ân cần và thương cảm.
15 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 71619)
.. . M ắt thuyền của Nguyễn Xuân Tường Vy là một minh chứng về kiếm tìm và kiến tạo bản sắc của một cây bút. Mười hai tác phẩm của chị đã cho tôi những trải nghiệm thú vị. Khi dấn bước vào con đường văn chương chữ nghĩa, có lẽ ai cũng mong cho mình sẽ có được bước khởi đầu thuận lợi. Song con đường đến thành công thường luôn chứa đựng nhiều thử thách. Một khi được tôi luyện qua thử thách, mỗi cây bút sẽ trưởng thành hơn, vững vàng hơn: “ Có thể vượt qua thế giới lớn lao của loài người, không phải bằng cách tự xóa bỏ mình đi mà bằng cách mở rộng bản sắc của chính mình ” (R. Tagor)
15 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 86206)
N hư nhiều người, khi đọc bài “Tìm Thăm Nguyễn Hữu Đang” của Phùng Quán, chúng tôi rất xúc động. Cụ là một người xuất sắc về đủ mọi lãnh vực: văn chương, khoa học, chính trị, thông thạo nhiều thứ tiếng, mà suốt hơn 50 năm qua đã bị đọa đầy đến cùng cực...