Tranh Phan Nguyên
ẨN DỤ THÁNG TƯ
anh đã đi qua những giọng người trùng trùng.cơn mưa cũ kỹ, bài thánh ca mang hình chuông,bóng ngày trượt ngã. anh đã ngồi giải đi giải lại những bất phương trình của sự vô nghĩa, nhưng bất trắc của cuộc sống nào có báo trước điều gì.
sáng nay những đám mây nhận được điều lệnh từ sự thay đổi thời tiết, những oi nồng mùa hè.cơn viêm xoang như trúng số độc đắc hành hạ cái đầu bằng cơn đau mọc rễ trong âm u phỏng sinh cho một sự tự do mới.anh đang nghĩ về một điều gì đấy của cơ hội.em đang nhận lấy một cơ hội hay chỉ là một chiến binh lạc lối giữa cuộc diện này
khi đức tin màu đỏ đã trở nên thẫm đen như miếng tiết khô.màu hoa loa kèn không còn buồn như năm ngoái, người nữ tù trở nên cô đơn trong phế tích hình hài lưu cữu.em có thể chặn được bước đi của thời gian bằng một nhát thánh kiếm ân sủng chỉ là một sự dối trá và bất công bằng
khi sự bình an chỉ là những nốt ngộ độc làm bội thực một buổi sáng bằng tiếng chim non hót trong lá xanh trong gió say trong những vần thơ nhẹ bẫng của em.những tiếng chim đã hót từ một triệu năm không bao giờ mất mặt.(*)đừng mở miệng trong sự băng hoại của ngôn từ khi sự thật đã chết trong những huyền ngôn như con muỗi để lại vệt máu cuối cùng.
bài thơ anh viết lấm lem mạng nhện và xác muỗi.hơi thở cũ của ngày hôm qua nấp sau chiếc khung lộng kiếng trên tường.những mộng mơ không thật thà chưa bao giờ thật thà.anh vẽ tình yêu vào song trắng.nghe mưa cuộn sóng phai đêm.nơi cơn gió ủ rũ mang lửa mặt trời.mộng mơ gãy cánh.những chiếc lá úp mặt khóc thầm thì để những con chữ tật nguyền mang dối trá bay lên
(*) "những tiếng chim đã hót từ một triệu năm không bao giờ mất mặt"( Phạm Công Thiện)
Phương Uy
VƯỢT QUA THÁNG TƯ
H đã rời bỏ nơi chốn chúng tôi cùng rong chơi
“ nơi đó sặc mùi lừa bịp – H nói
những cái thớt và những đứa liếm thớt
H không chịu được mùi không phải của người”
rồi H đi
tôi đã nhìn thấy H ở một nơi rong chơi khác
tôi nhìn thấy chiếc lưng của H
H đang bước lên những bậc thang lạnh ẩm
trên đó những nỗi đau đang mọc nấm
sau cánh cửa đóng im lìm
tôi không vào được
tôi vẫn đọc thấy những lời H nói
khuôn mặt H hòa lẫn vào trong khói xe
nơi H đứng, tiếng hát biến mất vào trong cây táo gai
sự im lặng rụng la liệt trên các ngón tay
sự im lặng của những cụm hoa những đám mây mà H nói rằng im lặng ấy là tạm bợ
H chờ đợi những tiếng hoan hô trong sự xáo động của bầu trời
H ra đi
chiếc giày không biết nói về nơi bàn chân đã đi qua
mây cuộn trắng bậc thang
lạnh một ngày trời bão
mù và không mây
những câu nói của H mang màu xám
lũng đoạn một kí ức được cố tình xóa trắng
trong cơn mất ngủ của tán cây đang vật vã trong gió
H thổi các chiếc bong bóng chữ vào khoảng không gian tôi
đóa huệ tây rũ buồn tứa máu đỏ ối
H đang nhúng mình trong sự vượt qua
những bậc thang vẫn nối dài nơi chốn lạnh ẩm ấy
H vẫn độc thoại về cái chết của con chìa vôi,
chiếc rễ cây ngộ độc và khóe mắt trừng rách
ngày càng xa
nỗi cô đơn dày theo từng nấc thang
trong vùng im lặng ấy
tôi thấy bóng H cúi đầu giữa màu đỏ diệp lục
mê sảng một tháng Tư không hề sám hối.
Phương Uy
BƯỚC NGÀY QUA
ngày trôi mòn vẹt
âm điệu cũ
đường link cũ
kí tự nhập sai
không tin nhắn phản hồi
cơn khó thở
vỡ dần trong khoảng tối
câu thơ bệnh tật chập chùng rơi
ngày cột mặt trời không im lặng
những câu thơ giờ không còn hướng lối
lần mò từng bước chập chững
những câu thơ bị bịt mắt
thảng hoặc câu nói mớ
giữa giấc ngày ảo dụ một niềm tin
ngày lên cơn động kinh gió
hài cốt thời gian mục rữa
câu thơ bặt câm bẩm sinh tự thuở chào đời
tôi ngồi rù quến tiếng nói
từng phiến thanh âm cũ nát
dửng dưng một sự chối từ
những con chữ khỏa thân
vẽ chân dung một ngày vắng mặt
mông má vú vê tiền kiếp
tràn ngập màn hình ba bảy độ âm
trên đốm da ngày bạch tạng
đám sao vàng già nua
chờ ngày tự tận
đã qua đời…
Phương Uy