Phương Uy
NỐT HƯƠNG CUỐI MÙA
Tôi muốn ru em giữa một chiều tháng Ba ngập nắng
cơn gió không biết mỏi mệt giật tung những cuống lá trên cây
cà phê chiều lẳng lặng
choáng nốt hương em
tôi muốn ru em giữa đêm sâu nội thị
hành lang hút sâu lồng lộng tiếng gót giày
căn phòng âm u không mở cửa
vẫn lọt lại trên tường tiếng động cơ ầm ì
bên cửa sổ
xác hoa còn đọng lại sau đợt gió thiên di
tôi từng ước thấy mình cùng em thức dậy bên ô cửa tràn ngập gió
nơi đường chân trời không biến mất vào đêm
nơi khứu giác kiệt quệ được phục sinh giữa đồi hương thảo
ánh trăng mang theo mùi hoa sứ chông chênh
tôi muốn kể em nghe về khu vườn dát vàng xác điệp
nơi cánh me sao hồng ửng trong đêm
nơi đóa ngọc lan ngập ngừng sương ướt
nơi khuôn mặt người không có vết chân chim
tôi đã không thể thì thầm bên em lời tình yêu màu trắng
đốm nến nhỏ trên bàn còn cháy đến kiệt cùng
tôi đã không thể ngăn những cơn mơ gieo mình xuống vực
mưa mang vũ điệu
rất buồn
tự ải lúc em đi
tôi đã chạy hụt hơi trong giấc mơ màu huyết dụ
mặt trời tháng Ba âm ỉ lăn về phía u trầm
những cánh gió nhìn tôi cười tê dại
bình an là không thật
sao lòng người còn cứ trầm ngâm?
rời khỏi cơn ám ảnh tháng Ba
tôi vớt nắng về hong khô nước mắt
để đừng chảy ngập ngụa vào câu chữ
trong căn phòng nhỏ không người
tiếng bàn phím đổ rạt rào như hàng cây rũ nhựa màu rêu
Phương Uy
RÊU XƯA
Sót lại mùa rơi vàng mắt lá
rêu xanh chập chững ngó hiên đời
chiều nay giữa tiếng chim tình tự
thảng thốt lan nhanh khúc đau rời
Sót lại ngày xuân buồn như tết
bên hiên còn thắm đóa khôi nguyên
sao để chiều xưa xa biền biệt
phong linh chừng trắng gió qua thềm
Sót lại phiến âm trầm ngày cũ
tháng chạp buộc ràng ngẫu nhiên em
nhợt nhạt khô trăng chiều ảo giác
khắc khoải loang mình bữa nhậu đêm
Sót lại giữa mùa hình nhân mới
khéo khôn mặt nạ trả cho đời
chiều nay đứng giữa đồng thoại gió
lần tay tìm chút sót xuân ngời...
Phương Uy
TỤNG CA CHO HOÀNG HÔN
Anh tháo hoàng hôn khỏi đường chân trời
bằng bình minh sợi tóc
cũng không tháo được đêm đen
trong dòng kí ức chảy tràn rực rỡ
Cơn gió ốm đau
trầy xước trên ngón tay long lanh
những ngón tay nuốt lạnh đang bò trốn vào bóng tối
từng đêm giật mình
Lúc sáng, một lũ chim không chịu hót
khi các giác quan mưa khuất mặt
chúng đã di trú về phương Nam
em di trú vào cơn mê mặn mùi cổ tích
chuyền dẫn chất im lặng vào cơ thể tôi
ú ớ buồn rợp người
Trên những chiếc lá non sáng nay
mảnh trăng đã không còn lưu trữ
lọt thỏm vào vùng tối
im lặng cháy
Cứ để ngày trôi qua chậm xám như thế
kìa cơn gió lạnh ám muội một nỗi đau
và câu kinh vốn dành cho tình yêu
lại tụng ca cho một buổi ngày vừa sập tối.
Phương Uy
VỌNG TƯỞNG
Vọng tưởng từ ngàn khe suối sâu mùa cũ
rong xanh có còn xanh?
rêu lập lờ lục bình ngày nứt nụ
người trôi mặt nạ đứng nhìn
âm thanh khứ hồi không vọng tiếng
thiên hà ngập rác hoa tung hô
em đừng để thơ đỏ mặt
khi ngập trong than khóc xô bồ
a dua nu nần thịt bắp
tro bụi hẩm lạnh sau cuộc tàn
để lại những nấm mồ khô
đừng mị ngôn lời văn khốc
tay già từng ngón cào cấu giữa hư vô
em đừng để tôi đỏ mặt
sao sáng không thể cháy bằng năng lượng thiên hà khác
mượn những nỗi đau tắt lụi
ngày siêu âm chập choạng
ngấm vào niềm vui hôm qua chút vọng tưởng tan chảy
khi trong cơn co quắp của giấc mơ
trái tim còn hát được một nhịp thật thà
để giấc mơ hờn dỗi một mình
Phương Uy